Hàn Diệp tuyệt bút.
Bốn chữ này như sóng to gió lớn ập vào tim, đánh thẳng vào linh hồn, không có lối thoát.
Tuyệt bút để lại ba năm trước, người đó sớm đã chuẩn bị đời này tử biệt.
Đặt nó vào gác xó, thậm chí còn không muốn để người khác biết chút tâm ý cuối cùng này.
Hàn Diệp, những năm qua, ta đã ép chàng đến mức này.
Ba năm trước tử biệt, ba năm sau sinh ly.
Nước mắt rơi trên phong thư không hề báo trước, tay Đế Tử Nguyên run lên bần bật, nghẹn ngào không nói nên lời.
Thiếu niên vì bảo vệ nàng chu toàn mà từng bước thận trọng trên triều đình, hết sức hết lòng vì nàng bước vào tử địa ở Tây Bắc năm đó, và thanh niên hiện giờ chỉ còn lại một thân bệnh tật, hai mắt không thể nhìn thấy, xuất hiện đan xen trước mắt nàng.
Tâm huyết nửa đời hắn cũng chỉ vì nàng, dù vua Gia Ninh ngàn sai vạn sai, hắn có lỗi gì chứ?
Trong điện Chiêu Nhân vài tháng trước, nàng nói với vua Gia Ninh, đời này của nàng và Hàn Diệp không nên như thế này, nhưng cuộc sống của nàng và Hàn Diệp biến đổi thế nào, tại sao phải hỏi vua Gia Ninh?
Đời này của bọn họ, không phụ thiên hạ, triều đình, dân chúng, chỉ phụ lẫn nhau, không có kết quả tốt.
Bọn họ đã phí nửa đời tại đây, dựa vào đâu mà bọn họ phải kết thúc như vậy?
Đế Tử Nguyên khép lại thư tuyệt bút, nhắm mắt thở dài thườn thượt.
Một lúc sau, nàng mở mắt, ánh sáng trong mắt rạng rỡ, quét sạch lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095625/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.