Cẩn quý phi đưa Hàn Vân rời khỏi Ngự hoa viên, Lạc Minh Tây và Đế Tẫn Ngôn bước khỏi thạch đình phía sau hòn non bộ. Nét mặt Lạc Minh Tây phức tạp, nhưng Đế Tẫn Ngôn bình tĩnh cảm khái hơn một chút.
"Tẫn Ngôn, đệ không thất vọng chứ?" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tỷ, thất vọng chuyện gì? Thất vọng vì không ngồi lên được vị trí trữ quân? Hay là ngày sau không trở thành đế vương Đại Tĩnh?" Đế Tẫn Ngôn mỉm cười, bình tĩnh ung dung, hắn bước tới trước mặt Đế Tử Nguyên, vẻ mặt chân thành "Tỷ, năm đó đệ được Điện hạ một tay dạy dỗ trưởng thành ở Đông cung, nguyện vọng cả đời là trở thành hiền thần của người, vì người tạo nên thái bình thịnh thế, ý muốn năm đó vẫn là nguyện vọng hôm nay."
Đế Tẫn Ngôn hiểu rõ hơn ai hết, ân tình của Hàn Diệp với hắn nặng hơn Thái sơn, nếu không có Hàn Diệp, hắn đã chết từ năm bốn tuổi, cũng không có Ôn Sóc và Đế Tẫn Ngôn sau này.
Ân tình năm đó Hàn Diệp đối với hắn, hắn sẽ trả cho Hàn Vân hiện giờ.
"Ban đầu muội để Hàn Vân vào Sùng Văn các bái Tẫn Ngôn làm lão sư, có phải vì tình cảnh hôm nay?" Lạc Minh Tây trầm giọng hỏi, ngồi đối diện với Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ áy náy với Lạc Minh Tây.
Lạc Minh Tây biết, áy náy của nàng là vì giấu hắn, chứ không phải áy náy vì những quyết định hiện tại.
Đế Tử Nguyên thật lòng muốn Hàn Vân làm Hoàng đế.
"Đế gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095618/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.