Ba năm trước, chính là lúc Đế Tử Nguyên vừa được tấn phong Thượng tướng nhất phẩm, Thái tử được vua Gia Ninh coi trọng, địa vị trữ quân vững như Thái sơn. Cửu hoàng tử Hàn Chiêu mới mười ba tuổi, còn chưa xuất cung lập phủ, ở trong cung làm mưa làm gió, xem như là bá chủ trong cung.
Khi đó, Cẩn chiêu nghi không có hậu thuẫn, lại có tiếng hiền lành nhu nhược, liên lụy Hàn Vân bị coi thường trong cung, tuy thân phận là ấu tử của vua Gia Ninh, nhưng ngày đông lạnh giá mà cung Định Vân đến một lò sưởi cũng không có. Mùa đông năm đó Cẩn chiêu nghi nhiễm phong hàn, dù có ngự y chẩn trị, nhưng không mấy tận tâm, cứ như thế làm bệnh tình bị trì hoãn. Chỉ còn vài ngày là đến ngày Tết, trong cung trên dưới bận rộn chuẩn bị tiệc sinh thần cho Thái hậu và tiệc cho bá quan, vốn không rảnh quan tâm đến cung Định Vân. Thấy Cẩn chiêu nghi bệnh tình kéo dài, tuy Hàn Vân hiểu chuyện, nhưng cậu nhóc vẫn còn nhỏ, luống cuống không biết phải làm sao, một mình cậu nhóc lén rời khỏi cung Định Vân, dựa theo trí nhớ đi đến Thái y phòng mời Thái y, lại không ngờ vì chạy quá gấp, mà đụng phải Cửu hoàng tử Hàn Chiêu trong Ngự hoa viên, làm rơi vỡ ngọc Hòa Điền mà hắn đang chơi trong tay.
"Nhóc con thối không có mắt, người ở cung nào? Gan to thật, dám làm vỡ ngọc Hòa Điền mà phụ hoàng tặng ta!" đại thọ vua Gia Ninh nửa năm trước, Đông Khiên đưa đến ngọc Hòa Điền làm thọ lễ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095602/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.