Ngoài chùa núi Phù Lăng, rừng đào mười dặm.
Hai bóng người đang chơi cờ ở bàn đá trong rừng.
Cùng mái tóc dài trắng như tuyết, gương mặt giống nhau, một khinh cuồng, một trầm lặng.
"Không gặp lâu như vậy, cờ nghệ tiến bộ không ít." Đế Thịnh Thiên cầm quân đen trong tay chơi đùa, nhìn đồ đệ đối diện ngáp một cái.
"Cờ nghệ của người mấy năm nay đều như vậy, sao biết được cờ nghệ của con tiến bộ?"
Đế Thịnh Thiên là một người kỳ lạ, tinh thông binh pháp mưu lược, chỉ có cờ nghệ, mười mấy năm không hề tiến bộ.
Đế Thịnh Thiên chống cằm nhìn bàn cờ, hừ một tiếng "Hai năm trước, con chỉ có thể thắng ta hai quân, bây giờ e là hơn cả bốn quân, không tiến bộ thì là gì. Tuổi còn nhỏ như vậy, sao không biết nhường trưởng bối gì cả."
"Cô tổ mẫu, năm con mười ba tuổi đã có thể thắng bốn quân của người rồi." Đế Tử Nguyên cong khóe môi, cười cười, không biết những lời này thật sự làm tổn thương lòng tự tôn của lão tổ tông.
Đế Thịnh Thiên nhướng mày nhìn Đế Tử Nguyên. Nàng biết rõ cờ nghệ kém cỏi của mình, nàng cũng biết đồ đệ nhường nàng, nhưng đứa đệ tử thông minh này chưa từng đặt vấn đề này theo hướng sáng sủa. Nói cho cùng, dù Đế Tử Nguyên bao năm qua kiêu ngạo bá đạo trước mặt ai, vẫn luôn thu lại tài năng của mình trước mặt nàng.
Bây giờ, có vẻ như đã đến lúc không nên bị trói buộc nữa.
Đế Tử Nguyên bị nàng nhìn vẫn bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095591/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.