Lúc này ánh mắt đang nhìn ngoài phố xá của Đế Thịnh Thiên mới ung dung thu về, nhìn sang Hàn Tử An. Nàng cười cười, cầm ly rượu uống một ngụm, xem như đáp lại lời của Hàn Tử An.
"Chỉ mới gặp Đế mỗ nửa canh giờ, sao Hàn tướng quân đoán được ta nghĩ gì?"
"Vĩnh Ninh là người kế thừa duy nhất của Đế gia, hôn sự của hắn liên quan đến cả gia tộc, hắn tự ý lập hôn ước, trưởng bối trong gia tộc không thể không biết gì. Nếu Đế gia thừa nhận mối hôn sự này, sao lại có hôn lễ ba ngày sau với Trang gia?"
Đế Thịnh Thiên nheo lại đôi mắt phượng, hất cằm về phía Hàn Tử An, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Với tính khí của Hàn Tử An, lại không cảm thấy nàng làm vậy là thất lễ. Hắn sờ sờ mũi, tự rót cho mình ly rượu "Chỉ là gia chủ người tuy không thích mối hôn sự này, cũng không cản Vĩnh Ninh một mình từ Tấn Nam đến đây, hẳn là muốn hắn gặp một ít rắc rối, trải qua một ít chuyện, không biết gia chủ vốn dự tính thế nào. Khuyển tử thường thích làm loạn, sợ là sẽ xúi giục Vĩnh Ninh làm ra một số chuyện."
Với thân thủ của bọn họ, làm sao không phát hiện Hàn Trọng Viễn trốn ngoài viện. Đế Thịnh Thiên thấy Hàn Tử An không vạch trần, dĩ nhiên cũng đoán được người trốn là người kế thừa của Hàn gia.
Đế Thịnh Thiên khẽ cong môi, gương mặt lãnh đạm trong chốc lát như được thổi thêm làn gió xuân "Hàn tướng quân không cần khiêm tốn. Nghe nói Hàn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095535/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.