Một đám nhi tử nữ nhi của đương kim Thiên tử, không ai làm ông bớt lo, Tông Nhân phủ là nơi trừng trị hoàng thân, Mộc vương đã chết ở đây, An Ninh từng ngồi qua, hiện giờ đến cả Thái tử cũng tự chui đầu vào, Tông Nhân phủ ở triều đại của vua Gia Ninh là náo nhiệt hơn hết. Dù sao Hàn Diệp cũng là trữ quân, Tông chính biết Hàn Diệp tự mình đến thú tội, hai chân đều mềm nhũn cả ra, ầm ĩ muốn dâng phòng của mình cho hắn, nhưng Hàn Diệp chỉ phất tay áo với ánh mắt tức giận bước thẳng vào phòng giam.
Khi vua Gia Ninh đến trong đêm, Tông chính khom người cẩn thận dẫn Thiên tử đến phòng giam, hai chân của hắn run rẩy không ngừng. Cũng may dáng vẻ của vua Gia Ninh như đang lạc vào cõi tiên, nhìn hắn một cái cũng rất lãng phí thời gian.
Trong lồng sắt tối tăm lạnh lẽo, sàn đá cứng ngắt lạnh băng, xuyên qua một vài luồng ánh trăng mờ nhạt, phòng giam của Tông Nhân phủ mốc meo cũ kĩ. Hàn Diệp ngậm thìa vàng quý nhất thiên hạ ra đời, từ nhỏ đến lớn đều dùng cống phẩm triều đình, trăm người cung phụng, ngàn người kính ngưỡng, chưa từng bước vào nơi thấp kém thế này.
Vua Gia Ninh nghĩ với tính khí của đích tử nhất định sẽ không chịu được uất ức này, nhưng khi ông đứng bên ngoài phòng giam nhìn Hàn Diệp mặc áo vải vẫn có thể nuốt được cơm trắng, lông mày ông nhướng lên, khá là bất ngờ.
"Phá dỡ triều đình của Trẫm, ngươi trái lại sống rất vui vẻ." vua Gia Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095524/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.