Chương trước
Chương sau
Cửa điện bị đẩy ra, Đế Thừa Ân bước vào tẩm điện, dừng lại cách giường không xa, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía trước, Hàn Diệp chỉ mặc áo trong, bên ngoài khoác áo choàng mỏng màu xanh thẫm, trầm mắt nhìn nàng.
"Bái kiến Điện hạ." đúng lúc Đế Thừa Ân cúi đầu, lộ ra cần cổ sáng bóng. Mặc cung trang hồng đào, mảnh mai xinh đẹp, trong đêm tối tĩnh mịch, sinh ra chút phong tình.
Trên giường hồi lâu vẫn không có tiếng động, Đế Thừa Ân lo lắng ngẩng đầu, thấy gương mặt lạnh lùng của Hàn Diệp, trong lòng chùng xuống, sắc mặt tái nhợt. Nàng làm ra màn kịch tự cầu kiến đến giường lúc nửa đêm thế này, Hàn Diệp đường đường là trữ quân, sau này sợ là càng không nhìn đến mặt nàng. Trước kia nàng là nhi nữ Đế gia, có thể danh chính ngôn thuận ở bên hắn, đối xử như bằng hữu, hiện giờ chỉ là một Nhũ Nhân đáng thương hèn mọn ở Đông cung, còn là gián điệp giám sát hắn. Sau nửa năm xuống núi, Đế Thừa Ân nhìn lại Hàn Diệp, sinh ra cảm giác thê lương cùng cực.
Hàn Diệp thờ ơ nhìn thoáng qua khuôn mặt yểu điệu của Đế Thừa Ân, lạnh lùng lên tiếng "Mấy ngày trước ngoài thư phòng, ngươi nghe được ta và Ôn Sóc nói chuyện?"
Đế Thừa Ân ổn định tinh thần, gật đầu "Vâng."
"Làm sao ngươi biết chỗ Tả tướng giấu hoàng kim?" Đế Thừa Ân xuống núi chưa quá nửa năm, không có thế lực nào, hiện giờ cũng dựa vào vua Gia Ninh che chở mới bảo toàn tính mạng. Nếu không phải biết lúc trước nàng và Tả tướng thông đồng với nhau, có lẽ sẽ biết nội tình, Hàn Diệp vốn sẽ không để nàng vào điện.
Đế Thừa Ân hít một hơi dài "Bây giờ Điện hạ hẳn đã biết ta đã vài lần bắt tay với Tả tướng sau khi hồi kinh, nếu Điện hạ bằng lòng tin lời ta nói, thì cứ tin, nếu không tin ......"
"Ngươi nói." Hàn Diệp cắt ngang lời kiểu cách của nàng, lạnh lùng lên tiếng.
Đế Thừa Ân thu giọng, không trả lời, chỉ nói "Nếu Điện hạ đồng ý với ta hai chuyện, ta nhất định hai tay dâng tặng chỗ Tả tướng giấu hoàng kim."
Hàn Diệp nhíu mày "Ngươi có điều kiện gì?"
"Chuyện thứ nhất, ta hy vọng Điện hạ bảo toàn mạng của ta." Đế Thừa Ân tự giễu "Ta giúp Điện hạ, sớm muộn gì Bệ hạ cũng biết, đến lúc đó nhất định khó giữ được mạng, yêu cầu này cũng không quá đáng."
"Còn gì nữa?"
"Chuyện thứ hai rất đơn giản, ngày sau Minh vương cưới cháu dâu qua cửa, ta hy vọng người tham gia yến tiệc bên cạnh Thái tử là ta. Đợi kết thúc yến tiệc, ta sẽ nói cho Điện hạ biết chỗ giấu hoàng kim." Đế Thừa Ân giương mắt, ánh mắt rực lửa, đón lấy ánh mắt đen như mực lạnh lùng của Hàn Diệp, không hề sợ hãi.
Đến giờ, những gì nàng có thể mất đều đã mất, nếu không cầu xin được chút thương hại nào từ Hàn Diệp, thì ít nhất cũng phải trở thành người mà hắn dùng được, tận sức để đứng vững giữa hoàng tộc trong kinh thành. Cuộc đời này dài như vậy, chỉ cần Đế Tử Nguyên không vào Đông cung, sẽ luôn có ngày nàng bò dậy được.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Đế Thừa Ân dám càn rỡ đến mức này, tự nhiên là nắm chắc chứng cứ, dù ngày sau nàng mới chịu nói, khi ấy cách kỳ hạn mười ngày phải kết án của phụ hoàng còn một ngày, nhưng vậy cũng đã đủ. Hàn Diệp gật đầu, đồng ý điều kiện của nàng, đột nhiên lên tiếng "Đế Thừa Ân, Tả tướng là cánh tay của phụ hoàng, nếu ngươi tiết lộ tin tức cho phụ hoàng hoặc Tả tướng, bọn họ cũng sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi, sao lại báo với ta?"
"Điện hạ." Đế Thừa Ân giương mắt, ánh mắt đầy khổ sở "Ban đầu Thừa Ân hồi kinh là vì Điện hạ, ý định ban đầu này tới giờ vẫn không thay đổi. Chẳng qua trong lòng Điện hạ chỉ nhớ Đế tiểu thư, không thấy tâm ý của Thừa Ân." thấy Hàn Diệp im lặng, nàng tiến lên một bước, hỏi "Dám hỏi Điện hạ, hiện giờ trong lòng còn đợi Đế tiểu thư như mười năm qua không?"
Hàn Diệp chợt ngẩng đầu, vẻ mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đế Thừa Ân.
"Điện hạ, ta quả thật lừa người, nhưng có bao giờ người nghĩ, ta cũng là bị Đế Tử Nguyên sắp xếp vào Thái Sơn làm thế thân, tất cả cũng là thân bất do kỷ, Đế Tử Nguyên mới là người thật sự lừa người. Mười năm qua, người luôn đối mặt với người trước giờ không phải là Đế Tử Nguyên, mà là ta. Lễ vật mỗi năm người đưa đến Thái Sơn, người nhận cũng là ta, cảm nhận được tâm ý của Điện hạ cũng là ta. Đế Tử Nguyên vốn không nhớ đến điều tốt của người, nếu nàng thật sự nhớ tình nghĩa của Điện hạ, thì sẽ không ép công chúa An Ninh định tội Thái hậu trên điện Nhân Đức, cũng sẽ không ép chết tổ mẫu của người ..."
"Đế Thừa Ân, ta muốn làm thế nào, không liên quan đến ngươi." giọng trong trẻo mà lạnh lùng của Hàn Diệp, cắt ngang lời oán giận của Đế Thừa Ân "Đế Tử Nguyên có đáng để ta nhớ hay không, cũng không liên quan đến ngươi."
Lời thao thao bất tuyệt của Đế Thừa Ân đột ngột dừng lại, nàng nhìn vẻ mặt lạnh băng của Hàn Diệp, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, đột nhiên xoay người bước ra ngoài. Ngay cả khi thân phận của nàng bại lộ, bị người trong cung coi thường, nàng cũng chưa từng khó chịu và nản lòng như vừa rồi.
Đế Thừa Ân cuối cùng cũng hiểu được người mà nàng nhớ mong mười năm qua, chỉ nhìn nàng như cát bụi.
Nội điện an tĩnh lại, Hàn Diệp tựa vào giường, xoa xoa chân mày, vẻ mặt mệt mỏi.
Dù Đế Thừa Ân nói chẳng ra thể thống gì, nhưng có một câu đúng ...... tới bây giờ Tử Nguyên chưa từng nhớ tình nghĩa mười năm qua của hắn.
Có thể nàng nhớ, sẽ nhớ, nhưng cuối cùng sự tồn tại của hắn vẫn không bằng huyết hải thâm thù của Đế gia mà Hàn gia thiếu.
Hai ngày sau, Lạc Minh Tây đến phủ Tĩnh An Hầu.
Trong thư phòng, Đế Tử Nguyên đang xem mật thư do mật thám Đế gia khắp nơi gửi đến, nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc "Hôm nay sao huynh lại tới?" vua Gia Ninh kiêng kỵ binh lực của Lạc Xuyên, đương nhiên không mấy thích chuyện Lạc Minh Tây thường xuyên ra vào phủ Tĩnh An Hầu.
"Qua hai ngày nữa, vụ án Tần gia sẽ phải kết án, ta cho người tra xét ba chỗ khả nghi muội nói, trong đó có đại trạch tướng phủ và biệt trang ở ngoại ô là đã từng tu sửa."
"Ý huynh là hoàng kim hẳn được giấu ở một trong hai nơi đó?"
Lạc Minh Tây gật đầu "Một trăm hai mươi ngàn hoàng kim không phải số lượng nhỏ, tai mắt Thiên tử trong kinh rất nhiều, nếu tu sửa phủ đệ thì bí mật đưa ít đồ đi cũng rất bình thường. Chỉ là Tả tướng làm quá ổn thỏa, cùng một năm tu sửa cả hai nơi, nhất thời không cách nào xác nhận được là ở đâu."
"Nếu tu sửa phủ đệ, chỉ cần hỏi kỹ những người thợ ra vào tướng phủ và biệt trang lúc đó, nhất định sẽ có manh mối, Uyển Cầm, ngươi lập tức phái người đi thăm dò." Đế Tử Nguyên giơ tay phân phó với Uyển Cầm đứng một bên.
Sắc mặt Uyển Cầm khẽ động, gật đầu ra khỏi thư phòng.
"Chỉ còn lại hai ngày, chưa chắc có thể tìm ra được." Lạc Minh Tây thấy Uyển cầm rời khỏi phòng, mới thở dài.
Sắc mặt Đế Tử Nguyên lạnh lẽo "Dù chỉ còn một khắc cuối cùng, cũng không thể từ bỏ, hơn nữa kỳ hạn mười ngày là vua Gia Ninh quyết định, oan tình một phủ quan trọng cỡ nào, thánh chỉ hoang đường như thế, sao phải tuân theo."
Lạc Minh Tây nhìn Đế Tử Nguyên "Tử Nguyên, lúc đó trên điện Nhân Đức, chỉ cần muội nói ra mật thư mưu hại Đế gia được tìm ra từ phủ Tả tướng, hắn nhất định bị người đời chỉ trích, Khương gia cũng sẽ sớm sụp đổ tan rã. Chẳng lẽ muội chưa từng nghĩ nếu lần đó tha cho Khương Du, thì vụ án Tần phủ lần này cũng chưa chắc đã có thể định tội ông ta?"
"Dĩ nhiên từng nghĩ." Đế Tử Nguyên gác bút "Khương Du tâm tư cẩn mật, ông ta đã hủy chứng cứ từ lâu, ta cũng đã nghĩ qua kết quả vụ án Tần gia chỉ có thể chứng minh là người khác mưu hại, không thể liên can tới ông ta."
"Vậy muội còn kiên trì như vậy? Khương Du ở trên triều hai mươi năm, thế lực thâm căn cố đế, nếu không diệt ông ta, sẽ là chướng ngại cản trở kế hoạch ngày sau của chúng ta."
Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, nói "Minh Tây, Khương Du đối với ta mà nói không quan trọng bằng Uyển Cầm, ta hiểu hơn ai hết, tương lai Uyển Cầm có thể giúp ta nhiều hơn những gì ta có thể cho nàng bây giờ."
Lạc Minh Tây ngây người, sau đó hiểu ra, cảm khái nói "Ta hiểu rồi."
Lúc trước hắn không hiểu tại sao Đế Thịnh Thiên lại chọn Đế Tử Nguyên, nhưng từng bước đi tới hôm nay, xem như đã nhìn thấu đáo.
Có thể từ bỏ cơ hội tốt nhất để diệt trừ cánh tay của Gia Ninh, thoáng nhìn thì có vẻ ngu ngốc và quá trọng tình cảm, nhưng thực tế thì ngược lại.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy năm mươi bước, nhưng mọi thứ trong kế hoạch của Đế Tử Nguyên đã bắt đầu từ một trăm bước.
Thấy vẻ mặt Lạc Minh Tây khẽ động, Đế Tử Nguyên hỏi "Sao vậy, huynh còn chuyện muốn nói?"
Lạc Minh Tây định thần lại, gật đầu "Mấy ngày nay, lúc ta điều tra tướng phủ, phát hiện một chuyện rất kỳ lạ."
"Chuyện gì?"
"Mật thám tướng phủ đang điều tra quá khứ của Ôn Sóc trước khi vào Đông cung, Khương Du là một người trầm ổn, lần này tuy hành động bí mật, nhưng cũng rất hấp tấp."
"Ôn Sóc?" Đế Tử Nguyên nhíu mày "Vụ án Tần phủ là Ôn Sóc thúc đẩy, nhưng Ôn Sóc vẫn luôn lớn lên ở Đông cung, không thân không thích, khó mà uy hiếp, hẳn là ông ta muốn tìm người thân của Ôn Sóc, xem có thể bị ông ta uy hiếp không, chuyện này cũng rất bình thường. Huynh cho người âm thầm ngăn cản một chút, đừng để Tả tướng được như ý."
Với tính tình của Tả tướng, huy động toàn bộ thế lực trong tướng phủ chỉ để nắm đằng chuôi của Ôn Sóc, có vẻ hơi khác thường. Nhưng suy đoán của Tử Nguyên cũng có lý, Lạc Minh Tây gật đầu, thoáng thấy sự phiền muộn và mệt mỏi trong mắt nàng, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Bỏ đi, đợi vụ án Tần gia lắng xuống rồi mới điều tra kỹ càng chuyện này.
"Tối nay phủ Minh vương có chuyện vui, muội có đi không?"
"Đi, Minh vương cũng không thiên vị Thái hậu trong chuyện Đế gia, chuyện này ta còn nhận ân tình của ông ấy, tất nhiên phải đi. Huynh đi trước đi, ta đến thư các tìm vài quyển sách phụ thân cất giữ, chọn hai quyển xem như quà tặng."
Lúc này trời đã lặn về tây, Đế Tử Nguyên nhìn sắc trời cũng không còn sớm, xua tay với Lạc Minh Tây ra khỏi thư phòng, đi về phía sâu trong Hầu phủ.
Tiếng bước chân của Đế Tử Nguyên xa dần, Lạc Minh Tây thở dài, vẻ mặt hơi ảm đạm. Gần đây, lời đồn liên quan tới Hàn Diệp và công chúa Bắc Tần bay đầy trời trong kinh, nhìn vẻ ngoài Tử Nguyên thì có vẻ không sao, nhưng người quen thuộc với nàng sẽ phát hiện nụ cười của nàng đã nhạt đi không ít. Yến tiệc tối nay, nếu Hàn Diệp cũng tham dự, với tính khí của Tử Nguyên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngoài hoàng cung, phủ Tĩnh An Hầu là phủ đệ lớn nhất trong kinh, phải mất một năm để hoàn thành, mấy tháng trước khi được tu sửa, Đế Tử Nguyên hạ lệnh chỉ tu sửa đổi mới nửa trước phủ đệ, sau đó quét dọn một lần thư các và hậu viện nơi ở của Đế Vĩnh Ninh và người Đế gia năm xưa, sau đó tất cả chúng đều được niêm phong, không có bất kỳ thay đổi nào.
Nàng đi guốc gỗ thẳng tới Quy Nguyên các, nhìn thư các cổ xưa, im lặng chăm chú nhìn. Thư phòng năm đó của phụ thân chính là Quy Nguyên các này, tên của thư các này còn là nàng bị Hàn Diệp chế giễu rồi mới nghĩ ra được ...
Hàn Diệp ...... mấy ngày qua, nàng dường như vô tình nghĩ đến cái tên này thường xuyên hơn, Đế Tử Nguyên thu lại ánh mắt, lắc đầu, sau đó mở cửa bước vào.
Khí tức cổ xưa phủ đầy trong Quy Nguyên các, khiến người khác cảm thấy như thể đã quay lại mười năm trước. Vì như vậy mà Đế Tử Nguyên không thường tới hậu trạch, nhớ lại hồi ức quá lâu, lòng sẽ mềm đi, nàng còn cả chặng đường dài phía trước, vẫn chưa tới lúc dựa vào hồi ức để sống qua ngày.
Đế Tử Nguyên biết phụ thân nàng luôn thích sưu tập một số sách linh tinh quái lạ, sách cất giữ trong Quy Nguyên các sợ là cũng không thua gì Nội các trong cung, nàng đi thẳng tới giá sách trong cùng, chống cằm tự hỏi quyển nào thích hợp cho vị lão thân vương đã bước nửa chân vào quan tài kia.
Bỏ đi, tặng ông ấy một quyển hướng dẫn nấu ăn của đầu bếp dân gian, cũng rất tốt cho việc giữ gìn sức khỏe. Đế Tử Nguyên nhướng mày, rút ra một quyển từ trong giá sách, nàng tiện tay lật vài trang, nhìn thấy một phong thư mỏng được kẹp trong sách.
Được giấu trong quyển sách này, hẳn là thư của phụ thân. Ài, dù sao người đã khuất cũng không có quyền riêng tư, nên thỏa mãn trí tò mò của nàng thì tốt hơn. Đế Tử Nguyên nhanh tay mở ra, khi đọc được nội dung ngẩn người, vẻ mặt hơi trầm xuống, nàng nhẫn nhịn khó chịu chăm chú đọc xong, trong khoảnh khắc gấp thư lại thì chợt dừng tay, mạnh mẽ mở ra lần nữa.
Thật ra, phong thư này rất bình thường, chỉ là một người lải nhải về tình hình gần đây với Tĩnh An Hầu tiền nhiệm không nóng không lạnh lại nhàm chán kia, giải tỏa nỗi lòng mà thôi. Nếu không phải thân phận người gửi thư này có chút không bình thường, thì đây chỉ là phong thư thân thiết giữa bằng hữu.
Đế Tử Nguyên trầm mắt nhìn ấn tỷ của Thiên tử dưới cùng phong thư, khóe miệng không nhẹ không nặng cong lên, lại có chút thê lương.
Mười năm trước ở thành Đế Bắc, lúc phụ thân tự vẫn trước từ đường, đoán ra bằng hữu mà ông hết mực tin tưởng, quốc vương luôn một lòng trung thành đó mới là người đẩy ông tới bước đường vạn kiếp bất phục, một tay hủy diệt Đế gia, có phải cũng có tâm trạng giống nàng bây giờ không.
Phụ thân, có phải người không thể yên nghỉ nơi chín suối? Nên mới vào lúc con cho rằng đã rửa sạch oan khuất Đế gia mà nói với con ...... con vốn không phải tìm ra chân tướng, mà chỉ là một mớ hỗn độn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.