Chạng vạng, ánh chiều tà rơi xuống, cửa lớn thái miếu chậm rãi mở ra, nhìn thấy thân ảnh đi ra từ bên trong cửa lớn, cấm vệ quân bên ngoài thái miếu quỳ đầy đất.
Triệu Phúc tiến lên đón, cẩn thận chỉnh lại hoàng phục có chút nếp nhăn cho Hoàng đế Gia Ninh, thấp giọng nói: "Bệ hạ, lão nô tới đón ngài."
Hoàng đế Gia Ninh gật đầu, đôi mắt so với lúc ba ngày trước vào thái miếu càng thêm thâm trầm u ám: "Hồi cung."
"Bệ hạ có chỉ, hồi cung." Theo tiếng kêu vang dội của Triệu Phúc, tiếng tuấn mã hoàng gia hí dài vang khắp trong ngoài thái miếu.
Sau một canh giờ, Hoàng đế Gia Ninh Đế tắm xong, đổi một thân nho bào thoải mái, bước ra khỏi Hoa Phong Trì. Hắn đi khắp nơi bên trong hoàng thành nhưng không có mục đích, đằng sau chỉ dẫn theo một mình Triệu Phúc.
Có lẽ là chuyện mấy ngày trước trên Nhân Đức điện quá mức không thể tưởng tượng, lại thêm hai ngọn núi lớn trong nội cung một cái khép chặt cửa ở Từ An điện, một cái tự giam trong thái miếu, trong cung chỉ dựa một mình Tề phi chưởng quản, cung nhân giống như mất người tâm phúc vậy hoang mang bất an, khiến trong cấm cung hết sức yên tĩnh.
Hoàng đế Gia Ninh đi một đường qua Thượng Thư phòng cùng Ngự hoa viên, cung nữ thị vệ thấy từ xa đã quỳ trên mặt đất, không dám lại gần. Lúc đi qua Trọng Dương môn đang đóng chặt cửa, tiếng bá tánh bên ngoài cửa cung gõ cửa không dứt, Hoàng đế Gia Ninh ngừng lại, mặt không cảm xúc đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095499/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.