Chương trước
Chương sau
Chạng vạng, ánh chiều tà rơi xuống, cửa lớn thái miếu chậm rãi mở ra, nhìn thấy thân ảnh đi ra từ bên trong cửa lớn, cấm vệ quân bên ngoài thái miếu quỳ đầy đất.
Triệu Phúc tiến lên đón, cẩn thận chỉnh lại hoàng phục có chút nếp nhăn cho Hoàng đế Gia Ninh, thấp giọng nói: "Bệ hạ, lão nô tới đón ngài."
Hoàng đế Gia Ninh gật đầu, đôi mắt so với lúc ba ngày trước vào thái miếu càng thêm thâm trầm u ám: "Hồi cung."
"Bệ hạ có chỉ, hồi cung." Theo tiếng kêu vang dội của Triệu Phúc, tiếng tuấn mã hoàng gia hí dài vang khắp trong ngoài thái miếu.
Sau một canh giờ, Hoàng đế Gia Ninh Đế tắm xong, đổi một thân nho bào thoải mái, bước ra khỏi Hoa Phong Trì. Hắn đi khắp nơi bên trong hoàng thành nhưng không có mục đích, đằng sau chỉ dẫn theo một mình Triệu Phúc.
Có lẽ là chuyện mấy ngày trước trên Nhân Đức điện quá mức không thể tưởng tượng, lại thêm hai ngọn núi lớn trong nội cung một cái khép chặt cửa ở Từ An điện, một cái tự giam trong thái miếu, trong cung chỉ dựa một mình Tề phi chưởng quản, cung nhân giống như mất người tâm phúc vậy hoang mang bất an, khiến trong cấm cung hết sức yên tĩnh.
Hoàng đế Gia Ninh đi một đường qua Thượng Thư phòng cùng Ngự hoa viên, cung nữ thị vệ thấy từ xa đã quỳ trên mặt đất, không dám lại gần. Lúc đi qua Trọng Dương môn đang đóng chặt cửa, tiếng bá tánh bên ngoài cửa cung gõ cửa không dứt, Hoàng đế Gia Ninh ngừng lại, mặt không cảm xúc đứng nghe, thị vệ bên trong cửa cung thấy vậy quỳ đầy đất, qua một hồi, Hoàng đế Gia Ninh mới nâng bước rời khỏi.
Triệu Phúc lặng lẽ liếc nhìn Hoàng đế Gia Ninh phía trước một cái, lại bị đáy mắt cổ tử lãnh trầm của hắn làm sợ hãi giật mình, không dám nói nửa câu.
Lúc đi ngang qua Chiêu Nhân điện, Hoàng đế Gia Ninh có kinh hoàng trong chốc lát, cuối cùng phất tay một cái, Triệu Phúc đi đến bên cạnh hắn: "Bệ hạ?"
"Chuyện Hoa Dương các như thế nào?"
Thần tình Triệu Phúc đóng băng, nói: "Đã dựa theo phân phó của bệ hạ đem cung nhân biết chuyện đánh chết, ngày mai Phương lão thái y sẽ cáo lão hồi hương, Cổ Chiêu Nghi cùng tiểu hoàng tử đã bí mật đưa ra cung chôn cất." Ngày án oan Đế gia bị lật ra, Cổ Chiêu Nghi sinh con lại một xác hai mạng, nếu truyền ra ngoài, chỉ biết nói chính xác là báo ứng của hoàng gia, tăng thêm trò cười cho hoàng thất. Hiện giờ chỉ có thể giấu kín chuyện này không nói ra, đợi sau khi chuyện Đế gia nhạt xuống, thì truyền ra tin tức tiểu hoàng tử bệnh nặng không chữa được, sau đó chết yểu thay thế.
Hoàng đế Gia Ninh gật đầu: "Hôm đó Phương Giản Chi nói tiểu hoàng tử là trúng độc tố từ bên trong bụng mẹ mới như vậy, đã tra ra đến tột cùng ai là người đầu độc chưa?"
Người kia không chỉ mưu hại huyết mạch hoàng thất, ngay cả con cờ tốt nhất của Trung Nghĩa Hầu cũng bị ép thành thứ bị vứt bỏ, dồn hoàng thất đến tuyệt cảnh, bệ hạ thật sự tức giận. Vẻ mặt Triệu Phúc hơi thu lại, đáp: "Người ra tay rất giỏi ẩn nấp, lão nô dùng ba ngày mới ép hỏi ra chủ tử sau lưng đến từ Trữ Tú cung."
Tề phi! Vẻ mặt Hoàng đế Gia Ninh lạnh hơn: "Lòng dạ rắn rết, ngược lại là Tả tướng đích thân dạy dỗ, đưa nhi nữ ngoan vào cung cho trẫm."
Triệu Phúc không dám trả lời, lo lắng bất an đứng ở bên cạnh. Yên tĩnh thật lâu, hắn mới nghe thấy Hoàng đế Gia Ninh thấp giọng hỏi: "Thái Hậu thì sao? Mấy ngày này vẫn khỏe chứ?"
Triệu Phúc ngừng thở, tiến lên hai bước, đáp: "Bệ hạ, mấy ngày này Thái hậu nương nương đóng chặt cửa Từ An Điện, không triệu kiến bất kì ai, chỉ là sáng sớm hôm nay cùng Tôn ma ma đi một chuyến đến Phù Lăng sơn."
"Đã biết." Hoàng đế Gia Ninh xua tay, nhìn Chiêu Nhân điện một cái, cuối cùng xoay người đi vào sâu trong cấm cung.
Triệu Phúc cùng hắn đứng bên ngoài Từ An điện lạnh lẽo, tòa cung điện ngày thường uy nghi phồn thịnh lúc này chỉ còn yên tĩnh sắc lạnh, giống như chủ nhân của tòa cung điện này vậy, uy nghiêm dày công mài giũa mấy chục năm trong khoảnh khắc tiêu tán sạch sẽ.
Hoàng đế Gia Ninh đứng nửa khắc, cửa lớn Từ An cung chậm rãi được mở ra, Tôn ma ma một thân màu trắng mộc mạc, đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt ngưng trọng: "Bệ hạ, Thái hậu đang chờ ngài."
Hoàng đế Gia Ninh gật đầu, đi vào bên trong Từ An cung.
Một đường đi qua qua hành lang, yên tĩnh, ngoài trừ vài điểm đèn đuốc lẻ tẻ, khắp tòa cung điện, một người cũng không có. Đáy lòng Triệu Phúc sinh ra lạnh lẽo, thấp thỏm theo sau Hoàng đế Gia Ninh. Tới gần cửa điện, hắn ngoan ngoãn dừng chân, Tôn ma ma dẫn một mình Hoàng đế Gia Ninh vào đại điện.
Bên trong đại điện ngày thường rộng lớn lạnh lẽo vô cùng, trên ghế phượng Thái hậu thường ngồi trống không, sau khi để một mình Hoàng đế Gia Ninh ở lại, Tôn ma ma lẳng lặng đi ra hậu điện. Nửa nén hương sau, tiếng bước chân chậm chạp nặng nề vang lên, cuối cùng dừng trước ghế phượng.
Hoàng đế Gia Ninh ngẩng đầu, ngẩn ra. Thái Hậu một thân trù y trắng thuần, ngồi thẳng tắp trên ghế phượng, nghiêm mắt nhìn hắn.
"Quỳ xuống." Một tiếng lạnh lùng, từ trên đầu truyền tới. Hoàng đế Gia Ninh không có nửa phần chậm trễ, quỳ xuống.
"Hoàng đế, ngươi muốn lấy mạng của ai gia để đền bù mạng của tộc nhân Đế thị?"
Hoàng đế Gia Ninh dập đầu, trán chạm đất: "Là nhi tử vô dụng."
"Ngươi có chỗ nào vô dụng." Thanh ấm Thái hậu trầm thấp truyền tới: "Đều nói người hiểu nhi tử chỉ có mẫu thân, hoàng đế, lời này ai gia không tin được nửa phần."
Hoàng đế Gia Ninh ngẩng đầu, nhìn lại về phía Thái hậu, vẻ mặt u ám không rõ.
"Mười bảy năm, ngươi lừa ai gia mười bảy năm, hay là.. lâu hơn? Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi biết mạng của tiên đế là dựa chân khí của Đế Thịnh Thiên để kéo dài từ bao giờ!" Thái hậu chỉ tay về Hoàng đế Gia Ninh, đầu ngón tay phát run.
Hoàng đế Gia Ninh rũ mắt: "Trọng Chiêu năm thứ ba, lúc phụ hoàng cho con tiếp chưởng nội các, nhi tử đã biết."
"Nghịch tử!" Thái hậu đứng dậy, mạnh mẽ ném lư sưởi ấm trên bàn xuống đất: "Ai gia ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn, vì ngươi mà bỏ tôn nghiêm đi cầu Đế Thịnh Thiên, ngươi lại trơ mắt nhìn ai gia ở Từ An điện lấy nước mắt rửa mặt hai năm, để ai gia hiểu lầm tiên đế ruồng bỏ chính thất, để ai gia cho rằng ngươi bị Tĩnh An Hầu áp chế trong triều đình."
Hoàng đế Gia Ninh nghe, không nói một lời.
"Cũng đúng.." Thái Hậu đột nhiên cười to lên: "Nếu không phải như vậy, ai gia sao có thể vì ngươi mà mưu hại Đế Vĩnh Ninh, diệt Đế gia, từng bước đi vào trong vở kịch ngươi đã sớm thiết kế xong cho ai gia." Nàng ngồi xuống ghế phượng lần nữa, đáy mắt tràn đầy bi thương đau khổ: "Hoàng đế, ai gia là thân mẫu của ngươi, là người mang thai mười tháng sinh hạ ra ngươi, ngươi muốn cái gì, ai gia đều đoạt cho ngươi, đoạt hết cho ngươi, làm đao trong tay ngươi, nhưng ngươi lại cố tình chọn cách làm tổn thương ai gia nhất, tại sao?"
Hoàng đế Gia Ninh chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi khô khốc, từng câu từng chữ đáp: "Nếu không giấu được mẫu hậu, sao nhi tử có thể giấu được hết người trong thiên hạ?"
"Giấu thật giỏi, giấu thật giỏi a!" Thái Hậu dựa về phía sau, lời nói hơi chế giễu: "Ai gia vốn cho rằng dưỡng ra được một hoàng đế không hỏi sự đời, vạn sự nhường nhịn, nào biết ai gia lại dưỡng ra một đầu hổ, một đầu mãnh hổ a! Nào cần ai gia run rẩy lo liệu cho ngươi, ngươi đem toàn bộ người trong thiên hạ đều tính toán vào."
Thái Hậu từ trong tay áo cầm ra một phong thư vẫn còn niêm phong lộ vài vết ố vàng, ném về phía Hoàng đế Gia Ninh: "Ai gia sớm nên nghĩ đến, người như Đế Vĩnh Ninh, sao có thể bị tin giả của ai gia lừa gạt. Hắn biết bản thân bị vu hãm, sao có thể chỉ bởi vì kiêng kị ai gia mà tự sát ở Đế Bắc thành. Hắn là đã đoán ra chân tướng, muốn dùng cái chết của bản thân để đổi lại một con đường sống cho tám vạn quân Đế gia kia!"
"Đáng tiếc a, hắn không biết cuối cùng vẫn là đã muộn, ngươi niệm tình hắn tự sát chỉ chém mãn môn Đế gia, ban xuống thánh chỉ đến Tây Bắc khuyên hàng quân Đế gia, nhưng ai gia lại không cho phép tám vạn người này uy hiếp, quỷ thần sai khiến sớm hơn ngươi một bước hạ mật chỉ cho Trung Nghĩa Hầu, phạm phải chuyện trời tru đất diệt! Nhi tử a, ngươi cũng không suy nghĩ một chút, ngươi là ta sinh ra, ngươi có thể ác, ai gia sao lại không thể?"
Thái hậu đứng ở trước ghế phượng, thanh âm lạnh lẽo vang vọng khắp bên trong đại điện.
"Bắc Tần, Đông Khiên nhìn chăm chằm, từ trước đến nay trẫm chưa từng nghĩ muốn bẫy giết quân Đế gia, trẫm vốn tính sau khi Thi Nguyên Lãng đánh tan quân Đế gia sẽ sắp xếp nhận quân ở Tây Bắc, ở Tấn Nam triệu lương dân vào quân lần nữa, tiêu trừ ảnh hưởng của Đế gia ở Tấn Nam. Trẫm quả thật không nghĩ đến mẫu hậu sẽ sớm hơn trẫm một bước hạ lệnh Trung Nghĩa Hầu bẫy giết quân Đế gia, giữ lại tai họa ngầm hôm nay, là trẫm suy xét không chu đáo."
Hoàng đế Gia Ninh cuối cùng mở miệng, thần thái lạnh nhạt: "Nhi tử muốn biết, đến tột cùng là mẫu hậu phát hiện tất cả đều nằm trong kế hoạch của nhi tử từ khi nào."
"Khi Ngụy Gián ở trước Nhân Đức điện nói phong mật thư này không kí tên." Thái hậu giương mắt: "Ai gia biết ngươi cùng Đế Vĩnh Ninh quen nhau, bình thường ở chung không có cấm kị, trên phong mật thư kia rõ ràng là danh húy của ngươi, nhưng phong thư này, lại chỉ có một đạo ấn tỉ!" Nàng chỉ tay về phía mật thư trên mặt đất: "Trên đời chỉ có ai gia mới có thể bắt chước bút tích của ngươi giống nhất, cũng không ai nghĩ đến, nếu như ngươi thân bút viết mật thư, Tĩnh An Hầu càng sẽ không chút do dự tuân theo ngự chỉ."
"Còn có An Ninh." Thái hậu tiếp tục nói: "Mười năm trước nàng vào Từ An điện.. Chắc là ngươi một tay sắp xếp đi? Ai gia lẽ nào không biết năm đó vì phòng ngừa Đế Thịnh Thiên đáp trả, ở Từ An điện đã sắp xếp bao nhiêu ám vệ ư? Nàng chỉ có tám tuổi, sao có thể xông vào Từ An điện thủ vệ sâm nghiêm? Hôm sau Lương Hỉ tự vẫn, cũng căn bản không phải vì bảo vệ An Ninh, mà là vì bảo vệ chủ tử thật sự của hắn, Lương Hỉ là người ngươi chuẩn bị để dẫn đường cho An Ninh. Nếu không phải ngươi tiêu trừ sạch sẽ dấu vết của hắn trong cung, sao ai gia lại không tra ra một chút manh mối?"
"Đến cuối cùng tất cả kết cục, đều như năm đó ngươi đã nghĩ xong, một bước không kém, một bước không tệ. Ngươi đúng là nhi tử tốt, một phụ hoàng tốt!"
"Trẫm cùng Vĩnh Ninh từng có ước hẹn, tất cả mật thư gửi cho hắn sẽ chỉ có hoàng ấn, không dùng danh húy, lấy đó mà phân biệt thật giả. Mẫu hậu không biết, cho nên trẫm không thể để mật thư năm đó người viết được đưa đến Đế Bắc thành, nếu không sẽ khiến Vĩnh Ninh nghi ngờ." Hoàng đế Gia Ninh rũ mắt, chậm rãi nói.
"Cũng chính là bởi vì như vậy, phong mật tin này là ngươi bất đắc dĩ phải tự mình viết xuống mới trở thành chứng cứ duy nhất. Nếu không mọi chuyện bên trong, ngươi căn bản sẽ không để lại nửa điểm dấu vết, ngay cả ai gia cũng sẽ không biết tất cả chuyện này."
"Nhi tử biết mẫu hậu sẽ đoán ra được chân tướng ở trước Nhân Đức điện, cho nên mới chọc giận chúng thần, đem mọi thứ gánh trên người." Hoàng đế Gia Ninh ngẩng đầu: "Tất cả cũng không như những gì nhi tử nghĩ, nếu không sẽ không liên luỵ đến mẫu hậu thế này."
"Ngươi sắp xếp để An Ninh biết tất cả mọi chuyện, là vì Đế Thịnh Thiên?" Thanh âm Thái hậu tịch mịch, trầm giọng hỏi.
Hoàng đế Gia Ninh gật đầu, hơi có tự giễu: "Trẫm không ngờ được căn bản không cần Đế Thịnh Thiên ra tay, chỉ một Đế Tử Nguyên đã dồn trẫm đến mức này."
Thái hậu đỡ trán, nhìn chằm chằm hắn: "Nói đi, tất cả mọi chuyện đến tột cùng là ngươi bắt đầu kế hoạch từ lúc nào? Ai gia sống không được bao lâu, dù sao ngươi cũng phải để ai gia chết minh bạch chứ."
Hoàng đế Gia Ninh ngẩng đầu, lặng yên hồi lâu, chậm rãi nói: "Từ mười chín năm trước biết Đế Thịnh Thiên hao tổn chân khí kéo dài tính mạng cho tiên đế, trẫm đã biết, đây là ông trời cho trẫm cơ hội. Đế Thịnh Thiên không chết, Đế gia sẽ không bị phá hủy. Nàng kéo dài tính mạng cho tiên đế ba năm, một thân chân khí hao tổn sạch sẽ, có khi phải tốn mười năm mới khôi phục được. Nhưng lúc đó Đại Tĩnh bất ổn, chư vương quyền đại, trẫm vẫn không thể động nàng, cũng không thể động Đế gia. Ba năm sau Đế Thịnh Thiên một thân một mình vào Nam Hải tìm bảo vật, đây là cơ hội duy nhất, trẫm tự mình chọn mười tên sát thủ sắp bước vào ngưỡng tông sư xa phó Nam Hải, muốn tru sát nàng trên hoang đảo Nam Hải, chỉ là trẫm không nghĩ đến.."
Trong lời nói Hoàng đế Gia Ninh ẩn có lạnh lẽo: "Mười tên sát thủ võ lực siêu tuyệt kia lại chỉ có một tên thừa lại nửa mạng sống hồi kinh sư, hơn nữa hắn nói Đế Thịnh Thiên liều mạng đã tự tán công lực cuối cùng mở ra một đường máu từ sau vách núi vạn trượng nhảy vào trong Nam Hải, sống không thấy người, chết không thấy xác. Trẫm không thể đoán chắc sinh tử của Đế Thịnh Thiên, cho nên lại đợi ba năm, vẫn không có tin tức của Đế Thịnh Thiên, mới để người bí mật đưa tin nàng đã sớm mất đưa vào Từ An điện.."
"Đúng vậy, tất cả đều được mưu đồ tốt lắm, chỉ chờ ai gia biết Đế Thịnh Thiên đã chết, thời cơ diệt trừ Đế gia cũng sẽ đến." Thái hậu tiếp lời nói.
"Sau đó mọi chuyện đều như mẫu hậu đoán, từng bước một đi xuống."
"Nhưng ngươi vẫn có lòng nghi ngờ đối với sinh tử của Đế Thịnh Thiên, sợ có một ngày nàng trở về, cho nên ngươi sắp xếp An Ninh trở thành con cờ cuối cùng của ngươi, cũng để cho ai gia trở thành bùa bảo vệ tính mạng cuối cùng của ngươi."
Hoàng đế Gia Ninh rũ đầu, vẻ mặt chán nản: "Trẫm không nghĩ đến, Đế Thịnh Thiên mất hết một thân công lực, rơi xuống vách núi vạn trượng còn có thể sống trở về, không chỉ như vậy, nàng còn trở thành đại tông sư. Mẫu hậu, tất cả tính toán của trẫm, ở trước mặt nàng, đều thành một trận chuyện cười."
Dày công lên kế hoạch mười chín năm, đến cuối cùng, vẫn để cho chân tướng chuyện Đế gia được rõ ràng.
Danh dự hoàng thất, mười năm buồn khổ của trưởng nữ, tính mạng của Thái hậu. Cho tới bây giờ, Đế Thịnh Thiên vẫn còn sống, Tĩnh An Hầu phủ một lần nữa quật khởi, Tấn Nam càng không biết nông sâu, mọi thứ cùng năm đó có gì khác biệt?
"Hoàng nhi, con đã thắng." Thái hậu đứng dậy, đi xuống bậc thềm, từng bước từng bước đi đến trước mặt Hoàng đế Gia Ninh, chậm rãi ngồi xuống, y phục trắng thuần nhuộm bụi bặm đầy đất.
"Đế Thịnh Thiên trở về, rửa sạch án oan Đế gia, nhưng con vẫn là hoàng đế Đại Tĩnh. Trọng Viễn, là Đế gia thua, là Đế Thịnh Thiên, là Đế Tử Nguyên, con thắng, ai gia cũng thắng."
Hoàng đế Gia Ninh ngẩng đầu, nhìn Thái hậu gần trong gang tấc, ngơ ngẩn.
"Đế Thịnh Thiên cho rằng đời này ai gia để ý nhớ nhung nhất là tiên đế, cho rằng ai gia diệt Đế gia cũng là vì tiên đế. Đều không phải, ai gia là vì con, vì con có thể quân lâm thiên hạ, làm hoàng đế tốt người người ngưỡng mộ kính trọng." Thái hậu nhặt mật thư trên mặt đất lên, từng chút từng chút tự tay xé thành mảnh vỡ, ném vào bên trong lò sưởi bên cạnh, trong nháy mắt liền thành tro tàn: "Yên tâm đi, từ sau này, trên đời này không còn ai biết chân tướng nữa."
"Ai gia không trách con, phụ hoàng con cả đời này không đặt ai gia trong lòng, bắt đầu từ ngày đầu tiên ai gia vào tòa hoàng cung này, chính là vì để con có thể ngồi lên hoàng vị, làm bá chủ thiên hạ mà sống thật tốt. Ai gia bi phẫn, oán khổ con tính kế cả ai gia, nhưng con là nhi tử của ai gia, máu xương của ai gia. Dùng mạng của ai gia đi đổi hơn một trăm mạng Đế gia, tám vạn quân Đế gia, đáng lắm, đổi lại hoàng vị của nhi tử ta được an tọa, cũng đáng."
"Trọng Viễn, giữ gìn thiên hạ Hàn gia thật tốt, đừng hủy hoại giang sơn mà phụ hoàng con để lại cho con, ai gia dưới cửu tuyền, cũng có thể nhắm mắt."
"Được rồi, nên nói ai gia đều nói xong, con đi đi."
Thái hậu đứng dậy, đi về phía ghế phượng.
Hoàng đế Gia Ninh quỳ trên mặt đất, không chịu đứng dậy: "Mẫu hậu!"
"Đi đi, trời sắp sáng rồi, ai gia không còn thời gian nữa." Thái hậu không nhìn lại hắn, quay đầu đi.
Hoàng đế Gia Ninh đứng dậy, vẫn luôn nhìn Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, từng bước từng bước lui ra ngoài Từ An điện.
Cửa lớn Từ An điện lại đóng chặt một lần nữa, hắn mạnh mẽ quỳ xuống mặt đất.
"Nhi tử khấu tạ ân sinh dưỡng của mẫu hậu."
"Nhi tử khấu tạ ân tác thành của mẫu hậu."
"Nhi tử bái biệt mẫu hậu."
"Nhi tử bái biệt mẫu hậu."
Trên thềm đá xanh hiện ra vết máu, nhưng Hoàng đế Gia Ninh vẫn luôn không dừng lại, từng tiếng nặng nề như khóc ra huyết lệ.
Hắn không nghĩ tới, mặc dù ban đầu bởi vì Đế Thịnh Thiên, hắn mưu đồ đường lui cho bản thân mình, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng chuyện Đế gia chắc chắn chìm vào lòng đất, suốt đời sẽ không bị người khác nhắc lại.
Hắn không nghĩ tới, mười chín năm sau, Thái hậu thật sự sẽ bị ép phải gánh tất cả.
Bên trong Từ An điện, Thái hậu giống như không nghe thấy. Gió thổi tới, cửa sổ bị thổi mở ra, Thái hậu giương mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một viện khô bại, vẻ mặt hốt hoảng.
Thoáng cái đã mấy chục năm, đến cuối cùng, tiên đế, chàng đã đi quá lâu, thiếp sợ là đã không gặp được chàng.
Kỳ thực thiếp biết, cho dù chàng đứng trên cầu Nại Hà, chỉ sợ cũng không phải là chờ thiếp.
Thiếp tự lừa mình năm bốn mươi, nên tỉnh rồi.
Tô ma ma bưng hai dải lụa trắng đi vào, một thân đồ tang, quỳ trước mặt Thái hậu.
Lát sau, bên trong Từ An điện không còn tiếng động nào nữa.
Hoàng đế Gia Ninh bên ngoài điện đột nhiên dừng lại, cắn răng, máu đen trên trán rơi xuống đáy mắt, vẻ mặt đáng sợ.
Cho đến khi ánh nắng ban mai dần ló rạng, Triệu Phúc mới dám gần đến trước người hắn.
"Bệ hạ, Thái hậu nương nương đã đi rồi."
Hoàng đế Gia Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, mạnh mẽ đứng dậy, gắt gao nhìn về phía Phù Lăng sơn, khắp người run rẩy, đột nhiên ngã xuống mặt đất.
"Bệ hạ!"
Triệu Phúc giật mình hô lên bắt đầu một ngày mới, cũng mở ra một thời đại hoàn toàn mới.
Mùa đông năm Gia Ninh thứ mười bảy, Tuệ Đức thái hậu tự vẫn ở Từ An điện.
Từ đó về sau, án Đế gia lộn xộn hỗn loạn mười năm cuối cùng cũng lắng xuống bụi bặm.
Trên đời này có chân tướng tuyệt đối sao?
Sao có thể, kia cũng chỉ là dùng để lừa dối thế nhân thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.