Bên ngoài Nhân Đức điện không còn một tia thanh âm nào khác, ngoại trừ thanh âm trong trẻo của nữ tử Nhậm An Lạc.
"Chứng cứ đâu?" Trên ngự đài, Thái hậu đè lại tay Hoàng đế Gia Ninh, nhìn lại Nhậm An Lạc: "Nhậm An Lạc, ngươi nói ngươi là Đế Tử Nguyên, ai gia liền nhận ngươi là Đế Tử Nguyên. Nhưng nếu không lấy ra chứng cứ, lời ngươi vừa nói chính là coi thường thánh uy, vọng ngôn thiên tử xử sai, theo luật phải chém!"
Đúng vậy, nói nhiều như vậy, Nhậm An Lạc là nữ thổ phỉ Tấn Nam cũng được, là Đế Tử Nguyên cũng được, đến mức này, thân phận của nàng kỳ thật đã không phải quan trọng nhất. Nếu không lấy ra chứng cứ chứng minh trong sạch cho Đế gia, hành động hôm nay của nàng, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ sống được thêm một hai ngày nữa. Nhưng nếu nàng lấy ra được chứng cứ, thiên hạ Đại Tĩnh sợ là phải lật lại..
Đến cuối cùng mười năm trước Đế gia có phản quốc hay không, quân Đế gia có phải nội ứng ngoại hợp cùng Bắc Tần nên mới lao tới Tây Bắc hay không, mới là chuyện mọi người muốn biết nhất.
"Thái hậu, thần bỏ qua thân phận thượng tướng nhất phẩm, mang đầu đứng trước bách quan, tất nhiên không phải muốn gây chuyện ở đây." Nhậm An Lạc giơ tay chỉ chỉ đầu, sau đó ném quyển trục cầm trong tay đi, quyển trục kia vừa vặn dừng trên sân khấu kịch, treo từ trên cao xuống, sáng chói dừng trước mắt mọi người.
Nàng lấy từ ống tay áo ra một phong thư, giơ cao lên: "Đây là dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095493/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.