Tiếng cửa phòng bị đẩy ra đột ngột dường như đã phá vỡ sự yên lặng phủ đầy bụi, Hoàng đế Gia Ninh từng bước đi vào, nhíu mày, thần sắc trầm xuống, Triệu Phúc lặng lẽ đi theo phía sau, không dám thở mạnh.
Cô nải nải này, sao có thể chạy lên trước ngự tọa, còn cầm Bích Tỉ trong tay chơi đùa, ngại mạng lớn hay sao!
Lúc Hoàng đế Gia Ninh đi đến giữa thư phòng, nữ tử đứng trước ngự bàn đột nhiên khẽ động. Hắn nheo mắt lại, thấy người kia đột nhiên xoay người, bộ dáng gào to hiếm lạ.
"Bệ hạ, thanh kiếm này quả là thượng hạng, nhìn xem, loại rèn này, cảm giác này, thật là đoạt thiên tạo hóa. Không biết bệ hạ tìm được nó ở đâu, có thể ban cho vi thần hay không?"
Hoàng đế Gia Ninh dừng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng ngời của Nhậm An Lạc, thu lại đáy mắt khác thường, sờ râu cười cười: "Thế nào, Nhậm khanh là chê trẫm ban thưởng cho phủ tướng quân còn ít sao?"
"Ai, Nhậm tướng quân, sao ngài lại đi đến ngự bàn rồi, còn không mau đi xuống." Triệu Phúc tiến lên hai bước, vội ngoắc tay với Nhậm An Lạc.
Nhậm An Lạc nhìn chỗ mình đang đứng, kinh hãi giật mình, vội vàng nhảy từ trên bậc thang xuống, rơi xuống trước mặt Hoàng đế Gia Ninh, khấu bái: "Thần nhìn thấy kiếm tốt, nhất thời sinh lòng mê, đã mạo phạm đến thánh uy, xin bệ hạ trách phạt.."
Hoàng đế Gia Ninh giơ tay lên, vừa đúng lúc giả ý đỡ nàng đứng lên: "Tính tình Nhậm khanh thật thà, sao trẫm có thể trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095486/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.