Tiếng cửa phòng bị đẩy ra đột ngột dường như đã phá vỡ sự yên lặng phủ đầy bụi, Hoàng đế Gia Ninh từng bước đi vào, nhíu mày, thần sắc trầm xuống, Triệu Phúc lặng lẽ đi theo phía sau, không dám thở mạnh. Cô nải nải này, sao có thể chạy lên trước ngự tọa, còn cầm Bích Tỉ trong tay chơi đùa, ngại mạng lớn hay sao! Lúc Hoàng đế Gia Ninh đi đến giữa thư phòng, nữ tử đứng trước ngự bàn đột nhiên khẽ động. Hắn nheo mắt lại, thấy người kia đột nhiên xoay người, bộ dáng gào to hiếm lạ. "Bệ hạ, thanh kiếm này quả là thượng hạng, nhìn xem, loại rèn này, cảm giác này, thật là đoạt thiên tạo hóa. Không biết bệ hạ tìm được nó ở đâu, có thể ban cho vi thần hay không?" Hoàng đế Gia Ninh dừng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt sáng ngời của Nhậm An Lạc, thu lại đáy mắt khác thường, sờ râu cười cười: "Thế nào, Nhậm khanh là chê trẫm ban thưởng cho phủ tướng quân còn ít sao?" "Ai, Nhậm tướng quân, sao ngài lại đi đến ngự bàn rồi, còn không mau đi xuống." Triệu Phúc tiến lên hai bước, vội ngoắc tay với Nhậm An Lạc. Nhậm An Lạc nhìn chỗ mình đang đứng, kinh hãi giật mình, vội vàng nhảy từ trên bậc thang xuống, rơi xuống trước mặt Hoàng đế Gia Ninh, khấu bái: "Thần nhìn thấy kiếm tốt, nhất thời sinh lòng mê, đã mạo phạm đến thánh uy, xin bệ hạ trách phạt.." Hoàng đế Gia Ninh giơ tay lên, vừa đúng lúc giả ý đỡ nàng đứng lên: "Tính tình Nhậm khanh thật thà, sao trẫm có thể trách tội, chỉ là thanh kiếm này là cố nhân tặng, không tiện tặng lại, Triệu Phúc, chọn hai thanh kiếm từ Bảo Trân các đưa đến phủ tướng quân cho trẫm." Triệu Phúc lớn tiếng đáp lại, sợ Nhậm An Lạc không nghe thấy. "Bệ hạ hậu đãi thần, An Lạc hổ thẹn không dám nhận." Nhậm An Lạc thuận thế đứng lên, sờ sờ thanh Bích Tỉ kiếm trong tay, lưu luyến cất thanh kiếm rực rỡ vào vỏ, mới miễn cưỡng không thôi đưa trả thanh kiếm vào trong tay Triệu Phúc: "Ai, thật là một thanh kiếm tốt!" Khóe miệng Triệu Phúc nhếch lên, liếc nhìn sắc mặt cổ quái của Hoàng đế Gia Ninh, liền vội vàng cầm thanh kiếm vào hậu điện. Thanh kiếm này đã bày ở Thượng Thư phòng mười sáu năm, nếu như thật sự bị Nhậm An Lạc lấy mất, bệ hạ có thể sẽ ăn sống hắn. "Khanh ngồi đi." Thấy Nhậm An Lạc đang nhìn về hướng Triệu Phúc chạy đi, Hoàng đế Gia Ninh thuận miệng, chỉ về hướng bên cạnh, sau đó đi đến ngự tọa ngồi xuống, còn chưa đợi hắn ngồi xuống, Nhậm An Lạc đã yên vị trên chiếc ghế gỗ. Hoàng đế Gia Ninh khẽ nhíu mày, tính khí lớn như vậy mà không có chút tôn ti nào, quyết định này của hắn thật sự là không làm sai? "Nhậm khanh, hôm nay trẫm triệu khanh vào cung, là có chuyện muốn thương lượng." Câu nói này có ý tứ, từ trước đến giờ quyết định của thiên tử, thần tử chỉ có thể tuân theo, hôm nay không chỉ để Triệu Phúc đích thân mời nàng vào cung, còn có một loại tư thái như này, nhất định không phải là chuyện tốt. Trong lòng Nhậm An Lạc đã đoán được chín mươi chín phần, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra vẻ sợ hãi kinh ngạc: "Bất kể bệ hạ có chỉ ý gì, thần đều sẽ xông vào dầu sôi nước bỏng, quyết không chối từ." "Chuyện không lớn như thế, chỉ là chuyện này có liên quan đến gặp gỡ cả đời của khanh, trẫm cố ý mời khanh vào cung, để hỏi xem ý của khanh như thế nào." Gặp gỡ cả đời? Nhậm An Lạc nhướng mày: "Xin bệ hạ nói rõ." "Trẫm muốn làm mai mối cho khanh.." Hoàng đế Gia Ninh nhìn sắc mặt Nhậm An Lạc, chậm rãi nói: "Khanh thấy Thái tử thế nào?" Triệu Phúc quay lại từ hậu điện nghe thấy câu nói này liền kinh ngạc. Lời này vừa nói ra, biểu cảm trên khuôn mặt Nhậm An Lạc ngưng lại, nàng trịnh trọng nhìn Hoàng đế Gia Ninh: "Bệ hạ, thần nghe nói qua mấy ngày nữa trên thọ yến của Thái hậu, Đế tiểu thư sẽ chúc thọ Thái hậu, mong phồn vinh Đại Tĩnh kéo dài, có được tức phụ nhi như vậy, bệ hạ nhất định vui vẻ yên tâm, Thái tử phi vị của Đế tiểu thư vững như Thái Sơn. Còn thần.. lúc đầu đã từng nói, thần sẽ không làm trắc phi Đông cung, khẩn cầu bệ hạ thông cảm." Đế Thừa Ân chúc thọ ở trên thọ yến của Thái hậu đã không còn là bí mật gì, chắc là do Hoàng đế Gia Ninh truyền tin tức ra ngoài. Sau khi tin tức được truyền ra mấy ngày trước, đã khiến các văn võ bá quan trên triều thỉnh nguyện cho quân Đế gia đều lúng túng vô cùng. Nữ cô nhi duy nhất của Đế gia kêu khóc muốn khấu tạ ân điển của hoàng thất, chuyện này khiến cho hành vi của bọn họ không biết nói như thế nào. Mấy ngày nay triều đình thanh tịnh không ít, thậm chí ngay cả những lời chỉ trích của bá tánh đối với triều đình cũng không còn chính đáng. Lời này của Nhậm An Lạc đúng mực, Hoàng đế Gia Ninh có chút bất ngờ, uống một ngụm trà: "Đời người dài mênh mông, tranh chấp một ngày dài ngắn cũng không có gì thú vị, khanh là một người thông minh.. hẳn là hiểu ý trong lời của trẫm." Ánh mắt Nhậm An Lạc chăm chú, lời này của Hoàng đế Gia Ninh không quá rõ ràng. Trắc phi có thể tranh đến Thái tử phi, chẳng qua chỉ là một con đường, xem ra từ trước đến nay hoàng gia chưa từng nghĩ sẽ cho Đế Thừa Ân mang thai hoàng tử, sinh ra huyết mạch hoàng thất, chẳng qua chỉ xem nàng như là công cụ thu gom lòng dân. Mặc dù nàng không phải là Đế Thừa Ân, nhưng đáy lòng Nhậm An Lạc cũng không thoải mái, lãnh ý trong đáy mắt càng rõ hơn. Hàn Diệp coi trọng Đế gia thiên hạ đều biết, để nàng gả vào Đông cung, chỉ là vì làm giảm sức ảnh hưởng của Đế gia đối với Hàn Diệp, xem ra Hoàng đế Gia Ninh đối với hôn sự này là do tình thế bắt buộc, hôm nay gọi nàng vào cung chẳng qua chỉ là thông báo một tiếng. Chỉ là.. nếu Hoàng đế Gia Ninh biết, Trắc phi mà hắn luôn muốn tuyển vào mới chính là Đế Tử Nguyên thật, không biết sẽ có tâm trạng như thế nào? "Bệ hạ dự tính khi nào ban chỉ?" Nhậm An Lạc cũng không dài dòng, thẳng thắn hỏi. Hoàng đế Gia Ninh thấy Nhậm An Lạc không phản đối, hài lòng gật đầu: "Trẫm định sau thọ yến của Thái hậu sẽ nạp phi cho Thái tử, chính phi là Đế Thừa Ân, khanh là Trắc phi, cũng cho hoàng thất chúng ta song hỷ lâm môn." Hoàng đế Gia Ninh vừa dứt lời, thanh âm nhỏ nhẹ của thái giám bên ngoài thượng thư phòng mơ hồ truyền vào. "Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến." Hoàng đế Gia Ninh nhìn qua Nhậm An Lạc, lộ ra nụ cười có ý thâm trầm: "Xem ra khanh không cần lo lắng, Thái tử là người có thể gửi gắm. Được rồi, ngươi về phủ đi, cũng đưa Thái tử đi luôn đi, để trẫm thanh tịnh một chút, dù sao y cũng không phải đến để thăm lão già này." Thần thái Nhậm An Lạc thản nhiên, đứng dậy hành lễ, lui ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Diệp, không nói gì, liền kéo y đi. Trong Thượng Thư phòng, Triệu Phúc cúi đầu nghe sau một lúc lâu không nói gì, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế Gia Ninh, hơi ngẩn ra. Vẻ mặt Hoàng đế Gia Ninh khó lường, ánh mắt lan man. "Triệu Phúc, ngươi nói xem.. tính cách này của Nhậm An Lạc có phải là có phần giống nàng hay không?" Đâu chỉ có tính cách giống, vừa rồi nếu như không phải Nhậm An Lạc quay mặt lại, e rằng bệ hạ đã thực sự cho rằng Đế gia gia chủ đã phá vỡ lời thề, quay lại hoàng thành! "Mong chỉ là ảo giác của trẫm." Thanh âm than nhẹ nhàn nhạt tan biến trên ngự tòa trong Thượng Thư phòng. Bên trong Ngự hoa viên, Nhậm An Lạc cùng Hàn Diệp yên lặng đi ra phía ngoài cung, cung nữ trên đường ngầm hiểu, tất cả đều đi vòng qua, cả một đoạn đường, tuy hoàng cung to lớn, nhưng lại yên tĩnh quỷ dị. "Sao vậy, người vội vàng chạy đến, là sợ ta nhất thời nghĩ không thông, sẽ chém đương kim thánh thượng sao." "Nội lực hiện giờ của ngươi mất hết, không phải là đối thủ của phụ hoàng." "Vậy thì là người sợ ta bị phụ hoàng người phát hiện, đến để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Nhậm An Lạc lười biếng nói. Sắc mặt Hàn Diệp cứng ngắc, không đáp lại. "Yên tâm đi, phụ hoàng người chỉ là nói tới một mối hôn sự của người thôi." Nhậm An Lạc dừng lại ở bên cạnh vườn hoa, hái một bông mẫu đơn nở rộ, cầm trong tay nghịch. Nhìn sắc mặt Hàn Diệp kinh ngạc, nàng chỉ vào bản thân: "Phụ hoàng người nói sau yến thọ của Thái hậu sẽ nghênh đón Thái tử phi cùng trắc phi cho người, tại hạ bất tài, chỉ có thể được trắc phi vị." Phía sau hành lang, Đế Thừa Ân ra ngoài tản bộ, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói này. Sắc mặt nàng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc cùng Hàn Diệp đang đứng cách đó không xa, lộ vẻ mặt khó tin, bệ hạ lại muốn phong Nhậm An Lạc làm Trắc phi Đông cung! Sắc mặt nàng biến đổi muốn xông ra, lại bị Tâm Vũ ở phía sau kéo lại: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ cũng đang ở đó." Đế Thừa Ân nắm chặt tay lại, lùi lại phía sau hai bước. Hàn Diệp thấy sự chế nhạo dưới đáy mắt Nhậm An Lạc khi nói lời này, tự mình trầm mặc lại. "Thâm ý trong đó, chắc hẳn điện hạ đã đoán ra được, bệ hạ quả thật là một phụ hoàng tốt." Tiếng sột soạt cách đó không xa không thể giấu được hai người, Hàn Diệp nhìn về phía sau hành lang, kéo Nhậm An Lạc ra ngoài Ngự hoa viên. Đợi hai người đi xa, Đế Thừa Ân mới từ sau hành lang bước ra, sắc mặt âm trầm. Ra khỏi cửa cung, Hàn Diệp liền kéo Nhậm An Lạc lên xe ngựa. "Ngươi biết Đế Thừa Ân đang ở đó, nên mới nói chuyện phụ hoàng tứ hôn ở Ngự hoa viên." Trắc phi của y, mặc dù không phải là bí mật cần giấu diếm, thế nhưng nói ra trước thọ yến của Thái hậu lại có nhiều điều không ổn. "Đâu chỉ là ta biết, sợ rằng bây giờ bệ hạ cũng biết chuyện Đế Thừa Ân nghe lén chúng ta nói chuyện ở Ngự hoa viên, lòng dạ cô nương kia không tốt lắm, ngày sau khó mà đảm bảo sẽ không vì một chuyện nhỏ mà ghen tuông vu khống hãm hại ta, ta đương nhiên phải nghĩ cách tự bảo vệ mình trước." Nhậm An Lạc phất tay, tỏ vẻ ngay thẳng, nhưng trong đáy mắt lại có một chút thâm ý. Hoàng đế Gia Ninh có thể lợi dụng Đế Thừa Ân chặn miệng bách quan cùng vạn dân, vậy thì tại sao nàng không thể lợi dụng sự ghen tị trong lòng Đế Thừa Ân mà vén ra một chút sóng gió trong cung. Không cần Đế Thừa Ân làm quá nhiều, chỉ là tạm thời dời chút ánh mắt trong cung là được. "An Lạc, tối qua Thanh Nam thành truyền tin về, bọn họ khai quật Thanh Nam sơn, xác nhận hơn một nửa hài cốt của quân Đế gia là trúng mũi tên của Đại Tĩnh. Hoàng Phổ cả đêm thẩm vấn Trung Nghĩa Hầu, Trung Nghĩa Hầu thừa nhận năm đó khi hắn nhận được tin tức, cho rằng thiết kỵ Bắc Tần muốn vượt Thanh Nam sơn công thành, nên mới dẫn quân đến ngăn chặn. Sau chuyện này hắn phái người đi nhặt xác mới biết bản thân đã ngộ sát quân Đế gia, không thể để chuyện này cho người trong thiên hạ biết, hắn phái người chôn hài cốt chôn để che đậy, cũng bí mật điều các tướng sĩ canh giữ thành vào trong các thành trì ở biên cương." Hàn Diệp dừng lại một chút: "An Lạc, Nghĩa Trung Hầu đã nhận tội, gánh tất cả tội trạng, sau thọ yến của Thái hậu, chuyện này sẽ được giải quyết, sẽ không còn có bất cứ người nào nhắc lại nữa." Nhậm An Lạc nghe xong, chỉ chớp chớp mắt: "Cũng tốt, sạch sẽ gọn gàng, hoàng gia nửa phần cũng không cuốn vào bên trong, người cũng cho rằng chân tướng năm đó là như thế sao?" Hàn Diệp yên lặng không nói, Nhậm An Lạc cười cười, ngáp một cái, ở bên trong xe ngựa gõ gõ: "Dừng xe." Xe ngựa dừng lại, Nhậm An Lạc ngay cả liếc mắt cũng lười nhìn qua Hàn Diệp, vén rèm ra, trực tiếp nhảy xuống. Phía ngoài xe bá tánh rộn ràng nhốn nháo, Hàn Diệp nhìn thân ảnh kia chậm rãi biến mất trong dòng người, cũng không khó tìm. Năm ngày sau, chính là thọ yến của Thái hậu, đến lúc đó mười năm oan ức của Đế gia được định, khó mà lật lại án. Đêm tối, tả tướng nhận được một mật thư từ trong cung truyền đến, phía trên chỉ có một câu. Phiền Tả tướng điều tra kỹ Nhậm An Lạc. "Lão gia, hôm nay nghe trong cung truyền ra tin tức, bệ hạ cố ý để Nhậm An Lạc vào Đông cung làm Trắc phi, khó trách Đế tiểu thư như gặp đại địch, nhờ lão gia đi điều tra chuyện bí mật của Nhậm tiểu thư." "Thân thế Nhậm An Lạc thiên hạ đều biết, có cái gì cần điều tra." Tả tướng mấy ngày gần đây vì chuyện của Đế gia mà đau đầu, lười để ý đến những yêu cầu vô lý lung tung của Đế Thừa Ân, giơ tay lên đốt mật thư trên ngọn nến. Quản gia bên cạnh gật đầu liên tục: "Lão gia nói đúng, lão nô chỉ là cảm khái, Nhậm An Lạc chỉ là một thủ lĩnh thổ phỉ, hiện giờ còn có thể tiến vào Đông cung làm Trắc phi, không biết đã khiến cho bao nhiêu tiểu thư trong kinh sinh lòng hâm mộ." Nghe thấy lời quản gia nói, Tả tưởng nhíu mày lại, đáy lòng có một chuỗi cảm xúc đột nhiên thông suốt. Nhậm An Lạc một năm trước vẫn chỉ là nữ thổ phỉ của An Lạc trại, trong thời gian ngắn ngủi, không chỉ có quan hàm nhất phẩm, mà còn khiến cho Hoàng đế Gia Ninh phải nhìn bằng con mắt khác, phong làm Trắc phi Đông cung. Những chuyện này, đặt trên người bất cứ ai, không chỉ đơn giản là phải có công danh mấy năm, nhưng nàng lại chỉ tốn thời gian một năm, liền bò lên đến đỉnh triều đình Đại Tĩnh, một nha đầu hương dã quê mùa vùng đất biên cương, sao có thể có bản lĩnh lớn như thế? "Khương Đông, đi điều tra Nhậm An Lạc, nhất định là có chuyện gì đó mà lão phu đã không để ý tới." Tả tướng phất tay, trầm giọng phân phó. Quản gia ngẩn người, nhận lệnh lui ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]