Phù Lăng sơn tọa lạc ở phía Tây Bắc kinh sư, dưới chân núi là bãi săn hoàng gia, trên núi có một ngôi chùa nhỏ thanh tịnh đẹp đẽ, giữa sườn núi rừng trúc như biển, đỉnh núi đỏ thắm một góc hoa mai, hiếm có chùa nào có được cảnh đẹp như vậy. Ngày thường văn nhân thi sĩ, quan to quý tộc, tiểu thư quý gia đều vui vẻ tới đây cầu phúc cầu nguyện, bồi dưỡng tình cảm. Tổng cộng Nhậm An Lạc đã tới hai lần, một lần là lúc mới nhập kinh, ở trên bãi săn thể hiện tài năng nhất tiễn tam điêu, gặp lại Hàn Diệp lần nữa sau mười năm; một lần là hiện tại, nàng đi bộ tiến đến, gỡ trang sức xuống, thay bố y đơn giản nhất, bên ngoài khoác áo lông lớn, giống như năm đó nàng một thân sạch sẽ được đưa đến Cửu Hoa sơn, tới gặp Đế Thịnh Thiên. Tên húy Đế Thịnh Thiên này quá mức xa xôi, trên Vân Hạ có rất nhiều dã sử truyện ký, có người tôn quý vì là Đế gia gia chủ, có người sợ hãi vì là Tu La, nhưng nàng vẫn nguyện ý gọi nàng một tiếng 'sư phụ', tuy rằng nàng chưa từng gọi như thế. Kỳ thật trước khi Nhậm An Lạc tám tuổi, đối với cô tổ mẫu danh chấn thiên hạ này cũng không có quá nhiều ấn tượng, khi Thái tổ băng hà, nàng mới hai tuổi, về sau Đế Thịnh Thiên ẩn tích thiên hạ, rất ít xuất hiện trước người khác. Sáu năm sau Đế gia sụp đổ, nàng được Lạc gia bảo hộ, Lạc Minh Tây lặng lẽ đưa nàng đến Vĩnh Ninh tự xin chữa bệnh, Đế Thịnh Thiên vẫn luôn không xuất hiện, cho đến hai năm sau.. Ngày giỗ tộc nhân Đế gia, gió thu lạnh thấu xương, cây cối khô héo khắp núi, một mình nàng ôm tiền giấy cùng hương nến mất hai canh giờ mới bò lên được mộ phần của các tiền bối Đế gia trên đỉnh Cửu Hoa sơn, nhìn thấy bóng người trắng thuần đang quỳ gối trước mộ. Y phục trắng thuần, giày cũng trắng thuần; Khuôn mặt tái nhợt, tóc dài như tuyết. Quỳ gối thẳng tắp trước các ngôi mộ đầy khắp núi, tuy chỉ là một người đơn bạc, lại lẫm liệt nặng trĩu như Thái Sơn, cả đỉnh núi tựa hồ đều bị thân ảnh tố bạch kia nhuộm một màn thê lương, nàng chưa từng thấy qua ai bi thương như vậy. Chỉ duy nhất bóng lưng, nàng liền có thể nhận định, người kia là Đế Thịnh Thiên, ngoại trừ nàng, trên đời sẽ không còn ai quỳ gối trước mộ tổ tiên Đế gia như thế. Nhậm An Lạc không thể hình dung chấn động lúc đó, có lẽ một đời này của nàng cũng không thể quên đoạn cảm xúc trong chớp mắt đấy. Tựa như cả trời đất bị thê lương bao trọn, đột nhiên biết trên đời không chỉ có một mình nàng cô đơn cõng món nợ máu mãn môn cùng tám vạn anh linh oan khuất, ngây thơ mờ mịt trầm trọng tuyệt vọng đi qua một đời. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Đế Thịnh Thiên, sau hơn bảy trăm ngày Đế gia bị diệt tộc, đáy lòng nàng lại một lần nữa nóng lên cùng mong đợi thiếu chút tuôn ra ngoài. Từ đầu đến cuối Nhậm An Lạc không hỏi Đế Thịnh Thiên vì sao lại biến mất mấy năm trên Vân Hạ, cũng không hỏi nàng có phải cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày Hàn gia thất tín bội nghĩa diệt tẫn thiên lương hay không, thậm chí không hỏi nàng tại sao lúc mãn môn Đế gia bị tru, quân Đế gia bị hàm oan chết thảm lại có thể biến mất không chút dấu vết. Trước đây nàng đã nghĩ vô số lần đến tình cảnh chất vấn cùng lời giải thích, nhưng ngày đó mọi lời nói đột nhiên đều tan biến. Đế Thịnh Thiên là người, không phải thần. Nàng không thể chất vấn thân nhân duy nhất của nàng, nếu có thể quay ngược thời gian, người trên đời này nguyện hy sinh tất cả để vãn hồi chuyện năm đó, ngoại trừ Đế Tử Nguyên nàng, chỉ còn Đế Thịnh Thiên. Sau khi bắt đầu vào đông, tuyết rơi dày đặc, trên thềm đá Phù Lăng sơn tuy có sa di dọn dẹp, nhưng vẫn còn lớp tuyết mỏng mềm, đạp lên trên, phát ra tiếng sột soạt. Nhậm An Lạc ôm chặt áo lông, vươn tay hà hơi, từng bước một đi lên đỉnh núi. Lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, luôn là thích bi thương xuân thu. Khi đó, trước mộ Đế gia ở Cửu Hoa sơn, Đế Thịnh Thiên nhìn thấy nàng sẽ có tâm trạng như thế nào? Nàng không phải Bồ Tát, thực sự đoán không ra. Nhưng.. Lại vĩnh viễn nhớ rõ đáy mắt Đế Thịnh Thiên trong giây lát lướt qua kinh hỉ quý trọng. Cho dù sau đó có ba năm ở chung sớm chiều, nàng cũng chưa từng thấy Đế Thịnh Thiên tươi cười lần nào, nhưng Nhậm An Lạc biết, Đế Thịnh Thiên đối xử với nàng, dùng hết tâm huyết như là đối xử với con cháu duy nhất năm đó-- phụ thân nàng Đế Vĩnh Ninh. Nhậm An Lạc hiện giờ chính là một giàn hoa*, cầm kiếm dọa người hoặc đối phó với chút kẻ xấu còn được, nếu gặp phải cao thủ nhất định sẽ bị lộ nội tình, nàng bò ước chừng hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy một góc chùa trên đỉnh núi, ánh mắt sáng lên, liền mạch lưu loát chạy chậm thêm nửa nén hương mới tới đỉnh núi. (*) giàn hoa: Ý nói chỉ được vẻ ngoài. Có lẽ tuyết lớn nhiều ngày, Phù Lăng sơn thanh lãnh dị thường, nàng chưa dừng bước chân, đi vào rừng hoa mai, từ xa trông thấy bóng người ngồi ngay ngắn bên bàn đá ở khu đất trống trong rừng. Người nọ tay cầm quân cờ, ngưng thần xem cục diện, một thân trường bào đen như mực, càng nổi bật thêm một đầu tóc bạc. A, Nhậm An Lạc đột nhiên nhớ tới, đại thúc Lạc gia có nói qua, một đầu tóc bạc của cô tổ mẫu không phải sau khi Thái tổ qua đời mà bạc trắng, mà là rất nhiều năm sau nàng xuất hiện ở Cửu Hoa sơn, quỳ trước mộ Đế gia, quỳ đến nửa tháng bất động, ngày đêm luân phiên, từ đó, tóc bạc như tuyết. Lạc đại thúc nói, đây là cô tổ mẫu tự trừng phạt chính mình. Trên đời này đã mất người có thể khiển trách Đế Thịnh Thiên, chỉ còn chính nàng. Nhậm An Lạc vốn là nhắm mắt theo đuôi đi lên trước, lúc sắp đến miệng liền toe toét, cười vài tiếng hì hì ngây ngô, chạy lên mấy bước đặt mông ngồi đối diện người nọ, lộ ra một hàm răng trắng. "Ha, cô tổ mẫu! Hôm nay thật trùng hợp, người cũng tới đây ngắm tuyết ngắm mai sao!" Nếu phiến rừng đào này có người thứ ba ở đây, đồng thời còn biết thân phận của hai người này, chỉ sợ một hơi cũng không vận lên được, liền vãng sinh không rõ ràng. Cũng may chỗ này ngoại trừ các nàng, không còn ai khác. Đế Thịnh Thiên mí mắt cũng không nâng, chỉ bình tĩnh nhìn ván cờ trên bàn đá, tay nắm cờ ngưng giữa không trung. Nhậm An Lạc cảm thấy bị lạnh nhạt, bĩu môi, chỉ chỉ bên cạnh bàn cờ: "Cạch, đi hướng này, đi nước này, lấy mình làm mồi nhử, dụ quân địch ra diệt sạch.." Nàng thấy hứng thú, liên tục giám sát chỉ đạo: "Lại đi nước kia, chúng ta dùng kế bỏ trống thành, chỉnh chết đám kẻ gian lộng hành!" Cô tổ mẫu này của nàng được thế nhân truyền tụng giống như một thần nhân, võ công mưu lược, y thuật binh pháp tất cả đều là có một không hai hậu thế, chỉ có chơi cờ là dở, thích tự nhốt trong nhà một mình luyện tập, mấy năm nay, vẫn không có nửa điểm tiến bộ. Ai, thế giới này quả nhiên là công bằng a, làm gì có người thập toàn thập mỹ như vậy, chỉ là thổi phồng lên thôi. Nhậm An Lạc càng nghĩ càng đắc chí, trong nháy mắt, trên bàn cờ chỉ nhìn thấy chỉ điểm giang sơn của Nhậm An Lạc, hai ngón tay huy xích phương tù*. (*) huy xích phương tù: Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng, ý nói nhiệt tình. Sau khi Đế Thịnh Thiên bị chèn ép đến không còn dư nửa điểm thành trì, cuối cùng nâng mắt, nhìn Nhậm An Lạc một thân sắp bò lên bàn đá, phất phất tay, quát lớn: "Chân quân tử xem cờ không nói." "Cái này mà nói đánh cờ gì a, còn không phải là người một mình nhàm chán tìm thú vui sao, ta tới chỉ điểm một chút, cũng giúp người phá thế cục này. Cô tổ mẫu người nói, có đúng hay không?" Nhậm An Lạc cười hì hì ngẩng đầu. Đột nhiên bắt gặp Đế Thịnh Thiên nheo mắt lại, đáy lòng nàng xót xa, thầm nói không tốt. Quả nhiên, thanh âm thanh lãnh đột ngột vang lên trong rừng mai. "Tổ huấn Đế gia điều thứ 103." Nhậm An Lạc phút chốc đứng lên, thanh âm lanh lảnh: "Không được nói lời ngỗ nghịch với trưởng bối." "Quy tắc cũ." Đế Thịnh Thiên lười biếng liếc mắt nhìn nàng một cái. Nhậm An Lạc cởi áo lông xuống, chỉ một thân bố y đơn bạc, bắt đầu chạy vòng quanh bàn đá trên đất trống trong rừng mai. Đế Thịnh Thiên được thanh tịnh, nắm quân cờ tay trái tay phải ngươi tới ta đi, rất thỏa mãn. Một nén hương qua đi, hai nén hương qua đi, tiếng thở dốc khe khẽ từ một bên truyền đến, nhưng tiếng bước chân vẫn chưa dừng lại, đến khi chạy xong năm mươi vòng, đầu đầy mồ hôi Nhậm An Lạc mới ha ha tiến lại gần. "Cô tổ mẫu.." Nhậm An Lạc kéo dài giọng điệu, một lời ủy khuất còn chưa bắt đầu nói, đã bị một câu của Đế Thịnh Thiên ngăn ở trong họng. "Khí tức yếu ớt, nội lực tan hết, nửa năm công lao cũng không phải không có chút thành tựu, ngươi ở trên Cửu Hoa sơn khổ luyện mấy năm, lại bị hủy trong chốc lát. Hàn Diệp đáng giá vậy sao?" Vẻ chơi đùa trên mặt Nhậm An Lạc tan đi, nàng thu mi mắt lại, đi tới bên bàn đá, ngồi xuống. "Có việc nên làm có việc không nên làm, thiếu thì phải trả, cũng may hiện giờ thứ con thiếu vẫn còn có thể trả." Đế Thịnh Thiên cúi đầu, giương mắt: "Còn có thể thì tốt, Hàn Diệp.. Mấy năm nay, sợ là đã làm khó y." Nhậm An Lạc cực ít thấy cảm xúc Đế Thịnh Thiên có dao động, nhưng không nghĩ tới khi nàng đề cập đến Hàn Diệp sẽ có chút không đành lòng, đây thật sự là chuyện hiếm lạ. "Nửa năm trước dưới Thương Sơn, là người cứu Quy Thiên?" Nhớ tới cái tên tham ăn hiện nay vẫn ăn vạ ở Nhậm phủ, Nhậm An Lạc hỏi. Đế Thịnh Thiên gật đầu: "Con đường Thương Sơn, thuận tay cứu, thiên phú hắn không tồi, hiện giờ công lực của ngươi tan hết, giữ lại hắn vừa lúc có thể dùng." Nhậm An Lạc cân nhắc vị cô tổ mẫu này của nàng thật như thần nhân vậy, tên hộ vệ Quy Thiên tới như ngày xuân mưa phùn, nên gọi là chuẩn xác kịp thời. Chuyện vặt đã hỏi xong, nàng bắt đầu thỉnh tội. "Cô tổ mẫu, con ngăn cản hôn sự của Hàn Diệp, để Chung Hải sớm nói ra chuyện ở Thanh Nam sơn." Đáy mắt Đế Thịnh Thiên vân đạm phong khinh, vẫn một người hứng thú bừng bừng hạ cờ xuống, chỉ hỏi: "Ngươi ngăn tứ hôn của y, là có lý do?" Nhậm An Lạc dừng một chút, chống cằm, hữu khí vô lực đánh giá tình hình đối chọi của hai quân trên bàn cờ: "Đế Thừa Ân kia ban đầu nhập Thái Sơn vốn là để hoàng gia kéo dài thời gian, nào biết kẻ lỗ mãng kia lại một lòng muốn cưới nàng vào cửa, con thấy y một đường vượt mọi chông gai không dễ dàng gì, liền trượng nghĩa một lần; còn nữa, lúc con đi nhìn không kĩ, không nhận ra thâm tâm cô nương này thật ra là rắn rết.. Thật sự không dám đẩy tai họa cho lăng tử kia, tránh ngày sau trong lòng hổ thẹn, ngủ không an giấc." Nhậm An Lạc chắp hai tay trước ngực: "A di đà phật, như thế cũng coi như cứu nửa đời người an yên, thiện tai thiện tai." Đế Thịnh Thiên mặc nàng pha trò: "Ngăn cản thì ngăn cản, chuyện quân Đế gia ở Thanh Nam sơn, ngươi tính như thế nào?" Đúng vậy, trọng điểm tới rồi. Nhậm An Lạc ngồi thẳng thân mình, hơi trầm ngâm, nói: "Chỉ thiếu là chưa tìm được lão tướng Thanh Nam thành, nếu những lão tướng đó có người còn sống, chuyện này mười phần chắc chín." Đế Thịnh Thiên nghe được lời này, mới nghiêm nghị nhìn nàng: "Có biết năm đó ai là người mưu hại Đế gia không?" Nhậm An Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: "Thái hậu. Năm đó phong thư đưa đến tay phụ thân là do Thái hậu phỏng theo bút tích của Hoàng đế Gia Ninh mà viết. Mấy ngày trước sau khi Chung Hải nói ra chuyện này, Trung Nghĩa Hầu được bí mật đưa tới Từ An điện. Mấy năm nay, quyền thế Trung Nghĩa Hầu phủ ngập trời, cũng là Thái hậu dốc hết sức dìu dắt. Năm đó Khương Du lục soát từ trong phủ ra bức thư tư thông, hoặc là chính hắn tham gia vào chuyện này, hoặc là Thái hậu đã đem bức thư đặt ở Đế gia từ trước, vu oan hãm hại." Nhậm An Lạc nói xong, Đế Thịnh Thiên sau một lúc lâu không tiếng động. Nàng liếc mắt nhìn Đế Thịnh Thiên một cái, thoáng nhìn sâu trong đôi mắt nàng có tia thanh lãnh không tên, khe khẽ thở dài. Một trận gió thổi tới, hoa mai bị thổi rơi rào rạc, Đế Thịnh Thiên lấy ra một lọ thuốc đen như mực từ trong tay áo, đặt lên bàn cờ. "Ta lôi lão nhân Tịnh Huyền bế quan trong sơn động ra, nhờ hắn luyện mấy viên đan dược, một tháng một viên, trong ba tháng nội lực có thể khôi phục được một ít, hiện giờ ngươi tan đến sạch sẽ, cũng chỉ có thể khôi phục một nửa." Nhậm An Lạc nghĩ thầm bò đường núi nửa canh giờ, cuối cùng cũng vớt được chút vốn quay về, yên lặng bi ai vài câu cho vị lão nhân kia lần nào bế quan cũng bị lôi ra phúc trạch chúng sinh, nhận lấy hộp bỏ vào tay áo. "Nếu ngươi tra xét được cái gì, muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó, nếu muốn gặp ta, tới ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi này là được." Nhậm An Lạc nhìn nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Cô tổ mẫu, nếu chủ trì nói ra ngoài tin tức người đang ở chỗ này.." Đế Thịnh Thiên nhẹ nhàng xua tay: "Hắn không dám, chùa này là danh nghĩa của Đế gia, nếu hắn nói ra, ngày mai ta liền hủy tòa miếu này đi, xây thanh lâu." Vẻ mặt Nhậm An Lạc cứng đờ, giương mắt nhìn tòa miếu được đại quan quý nhân khắp kinh sư tiền nhang đèn miếu một lúc lâu: "Đây là nhà chúng ta?" Lúc này đến phiên Đế Thịnh Thiên kinh ngạc, nàng ngẩng đầu, chuyển quân cờ trong tay, nhíu mày: "Ngươi không biết? Phía dưới tòa thành trì kia.." Nàng chỉ phía đế đô: "Năm đó ta cùng Hàn Tử An vào thành nửa ngày, khế đất khế nhà phía đông hoàng thành đã sớm bị ta cướp đoạt sạch sẽ, ta là người thật thành, để lại cho Hàn gia hắn hơn một nửa. Hiện giờ những khế nhà đó.. đang lót góc bàn trong phòng bếp ở phủ cũ Đế gia, nếu ngươi nhìn trúng nhà nào, trực tiếp cầm khế nhà tới cửa đuổi người là được." Nàng dừng một chút, sờ sờ cằm: "Nếu ai không muốn chuyển, ngươi sai người tới đưa tin, ta viết một phong thư, rồi lại tới cửa đòi lại." Nhìn ánh mắt Đế Thịnh Thiên thản nhiên chính trực, khóe miệng Nhậm An Lạc giật giật, chớp mắt sau một lúc lâu, đột nhiên thấu hiểu. Những dã sử về Đế Thịnh Thiên tùy ý quyến cuồng được đồn đãi rốt cuộc là như thế nào. Ai, cổ nhân không gạt ta! Chỉ là, đánh giá đơn thuần mà nói, thật sự là quá cho Đế gia thể diện rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]