Mùa đông ở Nam Việt không lạnh như Bắc Hán , so với người Nam Việt , tất nhiên Anh Tịnh chịu lạnh tốt hơn. Vừa qua buổi trưa, mấy ả cung nữ đã ngồi tụ tập trong sân trò chuyện với nhau. Chủ nhân đi vắng, bọn họ cũng được nhàn nhã. Một làn gió lạnh thổi tới cuốn tấm rèm cửa sổ bay lất phất, bên trong có bóng người nhỏ bé đang lom khom, sục sạo tìm kiếm thứ gì đó khắp phòng.
Một ả cung nữ nhoài người lên bệ cửa sổ, hỏi thị: “Anh Tịnh , tỷ tìm cái gì thế? Đã tìm lâu như vậy rồi, là thứ gì quan trọng lắm sao?”
Anh Tịnh đang cuống cuồng tìm kiếm, khuôn mặt xnh xắn trở nên đỏ bừng. Nghe thấy ngoài cửa sổ có người hỏi chuyện, thị đành cắn chặt môi đáp: “Chính là chiếc khăn tay của ta, chiếc khăn mà Thế Huyền gia tặng cho ta.” Sao lại không thấy đâu chứ? Thị hầu như lúc nào cũng mang theo nó bên mình, chỉ có lúc đi ngủ mới đặt nó sang một bên, sao tự nhiên lại không thấy đâu nữa?
Ả thị nữ bên ngoài cửa sổ ‘a’ lên một tiếng , vị nữ quan tùy giá của Công chúa Bắc Hán này là người trong lòng Thế Huyền Ký An vương, việc này người trong Cẩm Tú biệt uyển đều biết rõ, chẳng trách cô ta lại suốt ruột đến vậy, thì ra tín vật ước hẹn mà Thế tử đưa cho cô ta đã biến mất. Mọi người nghe vậy đều vội vây lại, mồm năm miệng mười nói muốn tìm giúp Anh Tịnh.
Bỗng có người nói: “Không phải hôm qua tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151792/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.