Chiếc lưỡi mềm mại của nữ tử tựa như độc dược, tấm thân yêu kiều chẳng khác nào gông cùm, từng bước ép Doãn Duật chẳng còn đương flui. Còn Lệnh Viên, nàng đã vứt hết những thứ tôn nghiêm nơi thế tục, mặc kệ y có cự tuyệt hay không, hôn y thật sâu, như muốn tước đoạt sạch sẽ không khí xung quanh đó vậy.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới chậm rãi buông y ra, vừa thở dốc vừa ngẩn ngơ nhìn nam tử bên dưới rồi cất giọng hậm hực: “Ai nói là huynh có thể chết? Ta giết kẻ đó.”
Đôi tay đang nắm lấy vai y vẫn không ngừng run rẩy, thì ra nàng sợ đến thế.
Lệnh Viên lúc này quả thực khác xa so với Đại trưởng công chúa lạnh lùng, cương quyết trong vườn trúc của Dương pủ ngày nào, dường như y lại nhìn thấy bộ dạng sợ hãi và bất lực của nàng kh y bỏ nàng lại một mình trong khu rừng bên dưới chùa Ngọc Tuyền năm đó.
“Kiều nhi, đừng khóc.”
Nàng khóc khiến trái tim y như vỡ tan. Y muốn đưa tay lên giúp nàng lau nước mắt nhưng chẳng có chút sức lực nào.
Bỗng nàng lại nổi cơn giận dữ, đứng bật dậy, quay lưng đi, gằn giọng nói: “Huynh nghe cho kỹ đây, mạng của huynh trước giờ đều không thuộc về bất kỳ người nào, nếu sau này huynh còn liều mạng vì hắn... ta sẽ hận huynh suốt đời.”
Sẽ hận y cả đời sao?
Doãn Duật ngẩn ngơ nhìn nàng rồi lại nở nụ cười lặng lẽ. Nàng hận y, tức là trong lòng nàng có y. Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151788/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.