Khẽ áp bàn tay lên mu bàn tay mịm màng như ngọc của Dương phi, Thế Huyền vỗ nhẹ mấy cái, cất giọng dịu dàng: “Có trẫm ở đây rồi.”
Dương phi ngước lên, nhìn thấy một bên mặt gầy guộc của y. Nàng hơi ngẩn người, sau đó lại ôm chặt lấy y, áp sát mặt vào lưng y. Dường như lúc này, nam tử trước mặt không còn là Hoàng đế vời vợi trên cao nữa, tất cả mọi chuyện ở ngoài cung Nghi Tuyết đều không liên quan gì tới họ.
Nét sợ hãi trong đáy mắt dần tan biến, khóe miệng Dương phi nở một nụ cười thư thái. Vầng trăng thật đẹp, tỏa ra vẻ bình yên vô chừng.
Mấy năm nàng được sủng ái nhất mực dường như tới lúc này mới trở nên chân thực phần nào.
Đèn trong cung đã tắt, bức màn mổng buông xuống, che đi khung cảnh bên trong.
Thế Huyền lặng lẽ nằm trên giường, không sao ngủ được. Mấy ngày nay, trong lòng y đầy tâm sự, khó có thể tĩnh tâm. Dương phi nhẹ nhàng tựa sát vào người y, có điều lúc này nàng đã say giấc nồng. Thế Huyền bất giác nở nụ cười mỉm, đưa tay day day trán, cũng học theo nàng khép đôi mắt lại.
Làn gió đêm thổi qua ô cửa sổ làm ngọn đèn trong phòng khẽ lay động. Mùi trầm hương nồng đậm dường như đã nhạt đi, một hồi lâu sau, chỉ còn lại những tiếng thở đều đều.
Trăng tròn treo trên cao, vén tầng mây chiếu xuống mặt đất những tia sáng dìu dịu, lạnh lùng và trắng xóa khiến người ta bất giác nảy sinh chút cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151780/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.