Tiếng kêu vang lên vô cùng thảm thiết, còn xen lẫn sự đắc ý.
Dương phi gắng gượng, nhưng vẫn ngã xuống giường.
Lệnh Viên vội vàng đi tới, bên ngoài gió mưa còn chưa tạnh, chiếc áo xanh biếc đã thấm nước mưa, mấy sợi tóc đen dính vào chiếc cổ trắng ngần. Trong mắt nàng không hề có vẻ sợ hãi, mà ung dung ngoảng đầu nhìn Thiếu đế đang ngồi bên cạnh.
Trong căn phòng u ám, chỉ có ngọn đèn lưu ly đang tỏa ra những tia sáng lờ mờ.
Bên ngoài cửa sổ, mưa gió thét gào, âm thanh uyển chuyển mà vang vọng.
Thế Huyền hơi cúi đầu, cặp mắt khép hờ, những ngón tay thon dài đặt lên vạt áo trên đầu gối. Một lát sau mới nghe y mỏi mệt nói: “Xem ra cô cô đã đắc tội với không ít người, đến việc giáng họa cho người khác cũng có thể làm một cách đường hoàng như vậy.”
Y chẳng ngước mắt lên, Lệnh Viên không nhìn rõ sắc mặt y, nhưng lời của y lại khiến phòng tuyến tâm lý của nàng buông lỏng. Nàng không khỏi vừa mừng vừa lo, không ngờ y lại tin tưởng nàng.
Là thật sự tin tưởng nàng.
Nét vui mừng thoáng qua trong ánh mắt, mùi hương khinh la thanh nhã vương vất xung quanh, Lệnh Viên lạnh lùng liếc nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất. Chuyện của Công chúa Vĩnh Huy và Dương phi chắc chắn không thoát khỏi có mối liên quan, nhưng một cung nữ nhỏ bé như Tố Tuyết thật sự có thể nghĩ ra mưu kế một mũi tên trúng hai đích như vậy hay sao?
Sau tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151749/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.