Thứ mùi lạnh lẽo của thiên lao đã lan tỏa khắp không gian.
Ngọc Trí lặng lẽ kéo ống tay áo của Anh Tịch, thấp giọng hỏi: “Là Bùi thiếu gia sao?”
Anh Tịch khẽ gật đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Trí đầy vẻ kinh ngạc. Anh Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc không kém, Bùi lục thiếu gia đó là con trai nối dõi của nhà họ Bùi, lại là con bà cả, cũng là nam đinh duy nhất. Do đó, nhà họ Bùi hết sức yêu thương, chiều chuộng y, khi Bùi lão thái gia còn tại thế đã đích thân đặt tên cho y là: Vô Song.
Độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song.
Bùi phu nhân khi sinh y, vì khó sinh mà chết, đúng lúc việc làm ăn của nhà họ Bùi lâm vào cảnh khó khăn. Thầy tướng nói, trời định nhà họ Bùi vốn không có con kế nghiệp, bây giờ có con như vậy là do trời cao thương xót, nhưng nhất định phải gửi đứa con này vào chùa để tu hành, chỉ như vậy mới có thể hóa giải nguy nan cho Bùi gia.
Hơn nữa, trước năm hai mươi tuổi, y không được ra khỏi chùa, cũng không được gặp ai.
Anh Tịch và Ngọc Trí từ lâu đã muốn được nhìn thấy khuôn mặt thật của vị Vô Song thiếu gia này, bây giờ nghe nói y đã tới Thịnh Kinh, bất giác cả hai đều cảm thấy vô cùng tò mò.
* * *
Lúc này, trong Vân Lai khách điếm, người ra kẻ vào nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.
Đám tiểu nhị không ngừng hò hét, chạy tới chạy lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151739/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.