Chương trước
Chương sau
Trong thoáng chốc Mộc Vân Thiên có chút kích động muốn hộc máu, mình cũng ngã xuống như vậy, các ngươi còn không chịu buông ra, bất quá chỉ nhân tiện mà thôi, có cần vào lúc sống chết trước mắt nói với ta đạo nghĩa giang hồ hay không?

"Ngu ngốc." Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Bách Phi Thần rơi xuống trong nháy mắt Đại Nhi hiểu ý, đôi tay trượt theo hông của Bách Phi Thần, rơi tới gót chân, tay trái nắm lại, tay phải nắm tay trái Mộc Vân Thiên.

Vị trí hiện tại là như vậy: dưới tình thế cấp bách, một tay Bách Phi Thần vịn vách đá, mà Đại Nhi ở giữa cổ tay nắm chân của Bách Phi Thần, phía dưới là Mộc Vân Thiên bị tay phải Đại Nhi kéo lấy, tổ hợp đen, xanh, trắng cùng nhau treo ở vách đá.

"Phu nhân, nàng cầm tay của nam nhân khác trở về vi phu sẽ ghen." Trên trán Bách Phi Thần rịn mồ hôi hột, đang khi nói chuyện cũng không chút chú ý.

Ghen muội muội ngươi đó, mẹ nó, ngươi cho rằng Tiểu Nương dễ dàng sao.

"Tiểu Thiên, ta kéo ngươi lên ngươi ôm lấy ta." Đại Nhi không để ý tới Bách Phi Thần, nói với Mộc Vân Thiên ở phía dưới.

Một cánh tay của Mộc Vân Thiên bị trật khớp nghiêm trọng cũng không thể dùng, nếu không thật sự có thể bị phế. Dáng vẻ mình như thế này thật sự rất khó chịu, không thể làm gì khác hơn đành phải thử. Ít nhất hai tay mình nắm được dù sao cũng thoải mái hơn bộ dáng thế này.

"Phu nhân, vi phu còn ở đây." Bách Phi Thần không chịu tịnh mịch nói, thật sự quá tiện nghi cho tiểu tử kia! Đổi tay phải một cái, động tác này đơn giản lại làm cho hắn mồ hôi rơi như mưa. Chịu đựng phía dưới lắc lư muốn rơi, Bách Phi Thần tận lực không để cho mình có cái gì khác thường.

Mộc Vân Thiên hiểu ý của Đại Nhi, nên không có phản đối, để mặc cho Đại Nhi kéo hắn lên. Chợt ở khoảng cách gần như vậy tiếp xúc với Đại Nhi khiến cho Mộc Vân Thiên cảm thấy tâm thần sảng khoái. Giống như tối tăm lâu nay được ôm một cái đã biến mất hết rồi.

Lúc này Mộc Vân Thiên ngẩng đầu liếc nhìn Bách Phi Thần, nhìn thấy tất cả sức lực cũng đè ở tay trái của hắn, chân mày cũng nhíu lại, nhất định là lúc nảy dưới tình thế cấp bách chỉ dùng tay phải kéo rồi. Tiếp tục như vậy thật không phải là cách. Nhưng trước mắt hai người kia vẫn rất khó nói, chính mình cũng có thể chết. Chẳng lẽ thật muốn ba người cùng huyệt?

Trong lòng Đại Nhi và Bách Phi Thần đang mắng to Cung Bắc Thiếu này tới thật chậm, rõ ràng mình cũng đã gửi tin tức, mẹ nó, còn vẽ vời cái gì, trở về nhất định phải để cho Thảo Diệp giải quyết hắn!

Nghĩ như vậy liền quyết định cả đời của Cung tiểu gia, không thể không nói thật ra Cung tiểu gia là một người xui xẻo nhất.

"Quá chua."

Mọi người nghe lời nói đáng đánh đòn như thế, nhất thời trong bụng đưa ra quyết định, chờ mình đi lên, nhất định phải đánh hắn tơi bời mới thôi!

Lời nói đơn giản như vậy chọc trúng trọng điểm, đương nhiên không phải là Ôn Ngọc thì không thể.

Vừa dứt lời, chỉ thấy một thanh trường tiên màu đỏ chế tác tinh xảo rơi xuống, chính xác cuốn lấy hông của Bách Phi Thần. Bên kia, Ôn Ngọc phát lực trên tay trường tiên trực tiếp nâng ba người giống như nhổ củ khoai lang, ba người lập tức bị vung vào trong đình.

Ôn Ngọc thu hồi trường tiên buộc ở bên hông đi thẳng tới sửa cánh tay phải cho Mộc Vân Thiên.

"Trong khoảng thời gian này không nên dùng cánh tay phải quá độ." Thật ra phía sau còn có ba chữ: sẽ phế bỏ.

"Tam Sư Huynh, Triển hồ ly đâu." Đại Nhi xem cổ tay Bách Phi Thần đâm xuống mấy cây ngân châm liền có thể hoạt động tự nhiên."Trong khoảng thời gian này không nên dùng tay phải quá độ." Phía sau còn có ba chữ: sẽ phế bỏ.

"Đi lạc mất." ba chữ đơn giản bao gồm rất nhiều, loại chuyện như vậy chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời được.

"Nói vậy chỉ một mình ngươi?" Bách Phi Thần xấu bụng biết rõ còn hỏi, nụ cười trên mặt có chút âm u.

Ôn Ngọc liếc hắn một cái không nói lời nào, tiến lên độ hai bước từ đỉnh núi nhìn xuống chỉ chỉ một ngọn núi khác. Ba người nhìn theo chỉ thấy Triển hồ ly ở bên trong vòng tròn quái dị, bước chân nhìn như lộn xộn kì thực là phương pháp phá trận. Chỉ là nhìn hắn đi một chút như vậy, đoán chừng còn phải nửa canh giờ, vì vậy mọi người chuyển ánh mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Ôn Ngọc, muốn áp dụng tính toán lúc nảy ở dưới vách.

Lại thấy Ôn Ngọc chỉ chỉ trên đất phía ngoài đình, ba người kỳ quái đi ra ngoài nhìn, trên mặt đều khiếp sợ nói không ra lời.

Chỉ thấy trên mặt đất, mười bảy mười tám cổ thi thể nằm ngổn ngang, toàn thân cao thấp không có chút vết thương, vẻ mặt cực độ hoảng sợ. Thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có phản ứng kịp, liền trực tiếp bị mất mạng.

Lúc bọn họ ở dưới vách núi, thời gian cũng không dài, không quá nửa khắc, nhất thời mắt chỉ lo nhìn phía dưới cũng không có chú ý tới động tĩnh trên đỉnh núi. Nghĩ đến đám người mình ở tại dưới vách núi nói những lời linh tinh, không có gặp một người nào bỏ đá xuống giếng mới hoảng sợ, một mình Ôn Ngọc ngăn cản nhiều người như vậy! ngắn ngủi không tới nửa khắc đồng hồ, tiện tay giết hơn mười cao thủ đối phương phái tới, rốt cuộc võ công của hắn đến trình độ nào? !

Bách Phi Thần nghĩ giết nhiều người, hắn cũng làm được, chỉ là không bị thương quả thật không thể nào. Nếu đối phương tới giết hắn, phải làm thế nào nhẹ nhàng giải quyết bọn họ? Thủ pháp Phong Quyển Tàn Vân bén nhọn như thế hắn tự nhận không bằng.

Ngược lại Đại Nhi cảm thấy chính là ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ thích hợp với Ôn Ngọc, uy lực của nó phối hợp với thủ pháp khống chế của Ôn Ngọc tuyệt đối ít có địch thủ. Không khỏi bỏ đi tính toán muốn ngược Ôn Ngọc, chỉ cần không phải thì không ngược là được. Phải biết một người không thích nói chuyện một khi nổi giận thì cho dù là Đại Nhi cũng không chịu nổi.

"Chúng ta trở về thôi, đoán chừng Nhị Sư Huynh vẫn còn bị Cố Hinh Tuyết kéo ở đấy. Đi chậm một chút vừa lúc có thể chạm mặt Triển hồ ly." Đại Nhi suy nghĩ một chút có nên thu dọn những thi thể này hay không, nàng cũng không có tốt bụng thu dọn xác người tới giết nàng.

"Mộc công tử, lúc nảy tay của ngươi ôm phu nhân ta, trở về tắm xong chờ đấy, tối nay ăn móng heo hầm."

"Bách Môn chủ, Đại Nhi đã thôi ngươi, xin ngươi không nên tự mình đa tình như vậy."

"Mộc công tử mơ ước phu nhân của bổn tọa, không róc xương lóc thịt ngươi, thật sự là có lỗi với ngươi."

"Da mặt của Bách Môn chủ thật dầy không người nào có thể địch nổi, vứt bỏ bộ dạng phu quân mẫu mực, Đại Nhi nhìn ngươi chướng mắt, ngươi sớm chết tâm đi."

". . . . . ."

Mấy người vốn nói ở đỉnh núi ăn món nướng hoang dã, Đại Nhi cũng mang đầy đủ gia vị, chỉ là xảy ra loại chuyện như vậy đành phải ngưng. Mọi người đặc biệt đi vòng qua con đường Cung Bắc Thiếu đang chờ, đi xuống núi, sau đó trở về Phủ Thành Chủ ăn cơm pha trò, Cung Bắc Thiếu đáng thương ở nữa đường đợi ước chừng một canh giờ cũng không thấy có người xuống liền bỏ lại Cố Hinh Tuyết nói là trẹo chân không thể đi, tự chạy như bay lên. Nhìn thấy thi thể đầy đất mới thở dài một hơi.

Hoàn hảo cũng may không có chuyện gì. Chỉ là mọi người chạy đi nơi nào? Nghĩ như vậy liền cảm thấy theo đầu óc của Đại Nhi, đoán chừng đã sớm xuống núi về nhà ăn cơm, mình còn ngây ngốc ở nơi này chờ bọn hắn, thật sự quá vô lương rồi.

Vì vậy Cung Bắc Thiếu cũng vô lương liền trực tiếp đi xuống núi, dĩ nhiên, đi vòng qua chỗ Cố Hinh Tuyết, về nhà ăn cơm, thuận tiện tìm đám người Đại Nhi hỏi tình hình một chút. Mặc dù hiểu Cố Hinh Tuyết cố ý kéo mình nhưng vẫn muốn nghe tình hình thực tế tại hiện trường một chút. Mình là Thiếu Thành Chủ Thần Binh Thành, nếu như xảy ra chuyện tất nhiên sẽ có một cuộc sóng gió, do vậy Cố Hinh Tuyết mới kéo mình như vậy, nhưng chẳng lẽ không cảm thấy hai mươi mấy sát thủ chưa đủ nhìn sao? Xem thường chúng ta hay có âm mưu gì?

Cố Hinh Tuyết mới được Thành chủ phu nhân sai phái gia đinh đi tìm được, sau khi trở về lại bị bệnh hai ba ngày, điều này khiến cho Cung Bắc Thiếu hơi hả giận. Chỉ là thời gian đau buồn cũng sắp bắt đầu. Kể từ sau khi Cố Hinh Tuyết từ Vụ Sơn trở lại, hết bệnh liền một ngày ba chuyến chạy tới Bắc Cực Các tìm Cung Bắc Thiếu, chỉ cần nhìn thấy là dính lấy, Cung tiểu gia ta xem như bị Cố Hinh Tuyết ép có nhà nhưng không thể trở về rồi.

Thậm chí Cung Bắc Thiếu không có ở đây, cũng liều mạng nhìn chằm chằm Đại Nhi, mỗi lần luôn khiến cho Bách Phi Thần muốn tát một cái đập chết sự vọng động của nàng. Trừ lần Cung Bắc Thiếu mang theo nàng đi bộ bị lạc ở Phủ Thành Chủ, sau mấy ngày đó mình liều mạng thích ứng mỗi một con đường ở bên ngoài Phủ Thành Chủ, ngược lại không có hoạt động đặc biệt, người của Phủ Thành Chủ đều cảm động vì Cố Hinh Tuyết cuồng dại, ngược lại đối với Đại Nhi có chút địch ý.

Con người luôn đồng tình với người yếu, đây là tâm lý rung động nguyên thủy của loài người.

Bởi vì Thành Chủ phu nhân có hứng thú tệ hại, để cho Cố Hinh Tuyết cũng vào ở Bắc Cực Các, điều này thật là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Đại Nhi cũng không có ý kiến gì, chỉ là Tiểu Vũ, Dao Kỳ đã không thể bình tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.