Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng cho rằng như thế nào?"

Bảy chữ lạnh lùng vô tình khiến cho Bách Phi Thần khó có thể bình tĩnh, trái tim giống như bị bóp chặt. Tại sao nàng có thể nói ra bảy chữ vô tình như vậy? Nàng biết rõ hắn không thể tự chủ. . . . . .

Nhưng Bách Phi Thần không biết, ở trong nhận thức của Đại Nhi, không có chính là không có, không tin tưởng chính là không tin tưởng, nếu nói không có, nếu nói bất đắc dĩ. Mặc kệ vì lý do gì cũng chỉ là viện cớ. Làm chính là làm, đó là sự thực không thể chối cải được.

Bách Phi Thần không biết, khi tất cả mọi người không tin tưởng Đại Nhi, nàng cũng không quan tâm, Đại Nhi chỉ quan tâm hắn tin tưởng.

Nhưng hắn làm cho nàng vô cùng thất vọng, tạo ra tình cảnh xa lạ lúc này.

Trách ai được?

Thật lâu Bách Phi Thần không nói ra lời, trong lúc nhất thời không khí thật lúng túng.

"Hoàng Huynh. . . . . . Ah? Các ngươi đang làm gì ở đây? Hoàng tẩu. . . . . . Ngự Không, có chuyện gì vậy ?" Vào lúc này, Lãm Nguyệt đột ngột tùy tiện xông vào, vẻ mặt khó hiểu, Lãm Nguyệt cẩn thận kéo tay áo Ngự Không, không khí ngột ngạt nhất thời có mấy phần trở nên nhẹ nhõm.

Hiện tại, Ngự Không chỉ có lau mồ hôi, tại sao sớm không trở lại, muộn không trở lại cố tình vào lúc này trở lại, nếu để cho Lãm Nguyệt biết Hoàng hậu nương nương bị liên lụy trong âm mưu này, càng khó thu thập.

"Lãm Nguyệt, nàng. . . . . . Nàng cầm cái gì? !" Ngự Không vốn rất nhỏ giọng, ý bảo Lãm Nguyệt không cần nhiều lời nhưng khi nhìn thấy vật trong tay Lãm Nguyệt lại không nhịn được kêu to.

Bị Ngự Không kêu to như vậy, tất cả mọi người chuyển ánh mắt nhìn về phía vật mà Lãm Nguyệt nắm trong tay, nhất thời không khí có chút quái dị. Trên mặt mọi người thể hiện khác nhau, hơn nữa vẻ mặt Hinh Tuyết thay đổi, làm sao lại. . . . . .

"A, cái này a, từ cung mẫu hậu, trên đường về ta nhặt được, nhìn một cái cũng biết là của hoàng tẩu đánh rơi, nên tốt bụng đưa tới cho hoàng tẩu. Thế nào?" Lãm Nguyệt kỳ quái nhìn Ngự Không, thấy vẻ mặt mọi người không tin nhìn mình chằm chằm càng hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt.

Sau đó mọi người nhất tề nhìn về phía ngón tay út của Lãm Nguyệt, phát hiện không có run run như lúc nói dối nên đều tin lời nói của Lãm Nguyệt. Đột nhiên ý thức được bởi vì cây trâm phượng cửu vĩ trực tiếp làm thay đổi tất cả chứng cứ đã thành lập. Nhìn về phía ánh mắt của Lan phi cũng vẫn kinh hoảng vô chừng.

Nếu trâm phượng cửu vĩ là giả, như vậy tất cả lời nói của Lan phi đều không thể tin, điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là Lan phi cố ý hãm hại Hoàng hậu, muốn đưa Hoàng hậu nương nương vào chỗ chết!

"Lan phi, nàng giải thích một chút đây là chuyện gì? !" Bách Phi Thần hất tay đem cây trâm lúc đầu mới vừa phát hiện bị hắn nắm trong tay vứt xuống trước mặt Lan phi, Lan phi không rõ chân tướng nhìn Bách Phi Thần, tại sao bây giờ tất cả mọi người đều nhìn ta? Rõ ràng ta là người bị hại a.

"Cây trâm này do nàng nói lúc Hoàng hậu đẩy nàng xuống nước, trâm phượng móc trúng ống tay áo, nếu nàng nói là sự thật, vậy vật mà Lãm Nguyệt cầm trên tay là cái gì? !" Tất cả lửa giận của Bách Phi Thần giờ phút này chỉ có phát tiết ở trên người của Lan phi, nói là giận chó đánh mèo cũng không quá đáng, nhưng nếu nói không phải cũng không đúng, bởi vì chuyện này chính là từ Lan phi mà ra.

"Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng, thần thiếp không có nói dối, vật này đúng là từ trên đầu Hoàng hậu nương nương rơi xuống, thần thiếp làm sao có thể vu oan cho Hoàng hậu nương nương mà không chú ý tánh mạng của mình! Xin Hoàng thượng minh xét." Lan phi vẫn xác định lời mới vừa nói, nhất thời làm cho mọi người bị mê hoặc, rốt cuộc bên nào mới nói thật.

"Lan phi, ngươi nói dối cũng phải xem có được không, bộ trang sức này của hoàng tẩu là mẫu hậu đích thân phái người chế tạo, trên đời không có cái thứ hai, ngươi cầm thứ giả mạo để gạt ai vậy." Ngược lại Lãm Nguyệt lại nhìn ra được, cây trâm bị ném trên đất ngoại trừ hình dạng giống nhau, màu sắc sức, trọng lượng, âm thanh đều khác nhau, ánh mắt những người đó nhìn thế nào vậy?

Sau khi Lãm Nguyệt vừa nói, lúc này mọi người mới chú ý đến chứng cớ quan trọng vẫn bị bỏ sót, nhìn vật trên đất, lại nhìn vật trong tay Lãm Nguyệt, rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng nhìn màu sắc cũng có thể thấy được thật giả. Không so sánh không biết một đôi khác biệt rõ ràng như vậy.

"Lan phi, nàng vẫn khăng khăng phải không? ! Vu oan cho Hoàng hậu, lừa gạt trẫm ngươi có biết tội lớn như thế nào không? !" Trong lòng Bách Phi Thần khẽ buông lỏng, đều do lúc đầu mình chỉ lo nghĩ tới tính nghiêm trọng của chuyện này mà bỏ quên vật trọng yếu như vậy. Thật là quá ngu xuẩn.

"Hoàng thượng, thần thiếp không có, Hoàng thượng, thần thiếp nói đều là sự thật, là Hoàng hậu đẩy thiếp xuống! Thần thiếp thật sự không có nói dối! Hoàng thượng, người phải tin tưởng thiếp." Lan phi khóc khàn cả giọng, nếu không phải sự thật đặt ở trước mắt, có lẽ tất cả mọi người sẽ bị hành động của nàng đánh lừa rồi.

"Hoàng thượng, Lan nhi nhất thời hồ đồ, Hoàng thượng khai ân, Hoàng thượng, cựu thần chỉ có một nữ nhi, kính xin Hoàng thượng vì mặt mũi của cựu thần mà tha cho Lan nhi, Hoàng thượng!" Lan Thụy chỉ lo chú ý chuyện này, lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ tại sao con gái của mình phải làm ra loại chuyện như vậy, hắn chỉ muốn bảo vệ nữ nhi của hắn.

"Lan đại nhân, nếu Lãm Nguyệt công chúa không đến trước, vậy ngươi dễ dàng bỏ qua cho Hoàng hậu nương nương sao?" Triển Phong Hoa than thở, đây cũng là nguyên nhân hắn không thích cùng những người đó làm bạn, người có lỗi với hắn, róc xương lóc thịt cũng không đủ, hắn có lỗi với người, đưa bộ mặt dày ra là có thể xong, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy. Dĩ nhiên đối với cá tính có thù tất báo của Hoàng hậu nương nương, hắn vẫn biết nhưng hắn tương đối thưởng thức a.

Lan Thụy nghe Triển Phong Hoa nói như vậy không khỏi sững sờ, thấy Bách Phi Thần nhìn về phía Đại Nhi vẫn không mở miệng, liền chuyển sang Đại Nhi dập đầu: "Nương nương, nương nương, người đại nhân có đại lượng tha thứ tiểu nữ, nàng được cựu thần cưng chìu nên quen kiêu căng, cựu thần chỉ có một nữ nhi, mong Hoàng hậu nương nương khai ân." Hắn cũng thông minh biết sống chết của Lan phi do Đại Nhi nắm trong tay, cho nên hắn không chút do dự dập đầu cầu cạnh Đại Nhi.

"Lan đại nhân làm Bổn cung ngại chết rồi, Bổn cung làm sao nhận nổi." Thái độ của Đại Nhi rất khác thường đỡ Lan Thụy, liếc mắt nhìn Lan phi vẫn ngồi dưới đất, nhàn nhạt mở miệng: "Lan phi tuổi vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, Bổn cung cũng không tiện trách tội, nhưng chuyện hôm nay ảnh hưởng quá lớn, nếu không trừng phạt thì rất khó bịt miệng, bất quá nhìn bộ dáng Lan phi chắc bị ngột ngạt quá lâu sinh ra ảo giác. Đúng vậy, ở lâu trong cung cũng khó tránh khỏi, không bằng Lan đại nhân đón Lan phi về nhà ở mấy ngày, chờ bệnh tình chuyển tốt sẽ trở lại cung, Lan đại nhân cảm thấy thế nào?"

"Tạ nương nương hồng ân." Vốn nữ nhi của mình bị ngộ hại nên tâm thần Lan Thụy bị rối loạn, nói tóm lại hắn vẫn rất trung thành. Hôm nay thấy Đại Nhi không chút nào so đo chuyện vừa rồi, trong lòng rất cảm kích Đại Nhi, về phần đón nữ nhi về nhà ở, hắn cũng vô cùng cao hứng, phu nhân mình rất mong nhớ nữ nhi, tự nhiên sẽ không từ chối.

Đại Nhi độ lượng như thế làm cho đám người Lãm Nguyệt muốn té ngã, hoàng tẩu không có sao chứ? Bị cái gì kích thích sao ?

Bách Phi Thần cũng thở khẽ thở ra một hơi, Đại Nhi bỏ qua cho Lan phi như thế không thể nghi ngờ là để cho Lan Thụy trung thành, điều này làm cho trong lòng Bách Phi Thần thư giãn không ít, xem ra Đại Nhi vẫn quan tâm hắn. Phất tay một cái, ý bảo mọi người lui ra ngoài, cả nội điện chỉ còn lại hai người, Đại Nhi và hắn.

"Hoàng thượng không cần chú ý chuyện ngày hôm nay, thần thiếp chỉ làm chuyện nên làm, cáo lui." Nhìn bóng dáng Đại Nhi biến mất, Bách Phi Thần bỗng nhiên cảm giác dường như mình vĩnh viễn mất nàng. Cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lui ra ngoài, Hinh Tuyết cũng hận tới cực điểm, kế hoạch lần này vốn không có sơ sót, tại sao vẫn xuất hiện không may? cây trâm phượng này cũng đúng là Lâm Đại Nhi cài trên đầu, nhưng tại sao. . . . . . Chẳng lẽ trước đó nàng đã đoán được kế hoạch của ta? ! Không, ngay cả ta cũng nhất thời nảy sinh ý muốn nhờ chuyện Lan phi diệt trừ Lâm Đại Nhi, thuận tiện cô lập Bách Phi Thần, nàng làm sao có thể biết trước! Nếu không phải nhìn thấy số đại thần bị Bách Phi Thần thanh trừ nhiều như vậy mình tuyệt đối sẽ không để cho Lan phi còn sống dùng lời chứng để kéo gần khoảng cách Lan Thụy và hắn. Chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện đều là... . . . . . Trùng hợp?

Hinh Tuyết chợt cảm thấy tâm tư của Đại Nhi thâm trầm hơn so với nàng tưởng tượng. Bàn tay nắm chặt không để ý móng tay cắm vào đau nhói, thái độ âm lãnh làm cho người ta sợ hãi. Mặc dù như thế, ta muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay. Chẳng qua, còn có một con cờ hữu dụng tiếp ngươi chơi mấy ván xem thế nào. . . . . .

Trên đường trở về Phượng Tê cung Đại Nhi an tĩnh khiến cho Dao Kỳ cảm thấy lo lắng.

"Tiểu Vũ đi về rồi sao?"

"Vâng, lúc nô tỳ trở về lấy trâm phượng đã sai người đưa tiểu Vương Tử trở về." lúc này Dao Kỳ mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may, lúc trước nương nương rãnh rỗi chế tạo một bộ trang sức giả giống với bộ trang sức bằng vàng rồng như đúc, nếu không lần này nhất định phải ăn thua thiệt.

"Nương nương vì sao. . . . . ." Dao Kỳ không hiểu tại sao hôm nay Đại Nhi dễ dàng bỏ qua cho Lan phi như vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp tính tình của Đại Nhi, nếu vì Hoàng thượng vẫn cảm thấy rất không có khả năng. Hôm nay cách làm của Hoàng thượng ngay cả Dao Kỳ nhìn cũng cảm thấy tức giận, chớ nói chi là Đại Nhi.

"Lan phi bị người hạ cổ." Khống Tâm cổ bí truyền của Hoàng thất. . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.