Lăng Kỳ Hàn vừa vào phòng ngủ, đột nhiên nàng cảm thấy cả người bị rút hết sức lưc. Lão già chết tiệt! Trong tiên đan có thực cốt hoàn!!! Viên hoàn này nếu uống vào sẽ tạm thời mất thần lực trong một canh giờ, không những vậy còn bị mất sức. Lão già đáng ghét a, lão đợi đấy ta nhất định sẽ cắt tỉa hết đám râu trắng của lão, dệt thành dây để buộc đuôi ngựa hừ hừ. Thái Thượng Lão Quân ở trên thiên giới tự nhiên hắt- xì, thầm nghĩ " sao không có tuyết mà run vậy trời". Lăng Kỳ Hàn ngồi xếp trên giường để vận khí khôi phục thần lực một cách nhanh nhất, đồng thời tạo cách giới cho người khác không tới gần.
Khi Hoàng Liên Hạo vào nàng cũng biết, nhưng thần lực mới hồi phục được 2/3 còn phải đợi một khắc nữa.
Hoàng Liên Hạo càng tiến lại gần trái tim càng đập manh. Dục vọng trong người lúc trước còn kiềm chế, giờ đây đã bùng nổ. Hằn lao về phía nàng nhưng bị đẩy ra. Bỗng nhiên cô gái trên giường mở mắt, đôi mắt trong suốt tựa như hồ thu, mang nét lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua tia sáng. Nhìn cảnh như vậy càng khiến hắn mê man . Đôi mắt kia hắn cũng đã nhìn thấy ở đâu đó, rất quen, giống như đã được khắc sâu vào xương tủy, tựa như vạn năm trước hắn từng gặp qua. Nhìn vào sâu đôi mắt ấy, lòng hắn như bị cào xé, nỗi đau rứt ruột, một nỗi hối hận nảy sinh, hắn muốn tìm nguyên nhân nhưng không thấy, muốn bắt lấy điều gì trong đầu nhưng nó chạy rất nhanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hau-than-bi-thu-phuc-ma-vuong-hoang-thuong/40571/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.