Chương trước
Chương sau
Nhìn nhóm người hùng hổ trước mặt mình, tuy Triệu Chân không có gì phải giấu nhưng trong lòng nàng lại xuất hiện một cảm giác bất thường. Không phải ai khác mà lại chính là Hứa Lương, chẳng lẽ lại là một người uổng mạng vì nàng hay sao...
Tướng sĩ dẫn đầu thấy nàng không nói gì, bình tĩnh gọi. "Triệu tiểu thư!" Dù nàng không cho phép thì bọn họ cũng sẽ xông vào mà thôi.
Triệu Chân hoàn hồn, tránh sang một bên, đoàn người lập tức nối đuôi nhau đi vào trong quân trướng tìm kiếm manh mối.
Triệu Chân đứng cạnh cửa nhìn, bên cạnh có hai nữ binh trông chừng nàng, giống như sợ nàng chạy.
Nàng không để ý tới hai người họ, chỉ nhìn chằm chằm vào từng đồ vật trong trướng của mình bị ném xuống đất, khăn trải giường lẫn gối đều không thoát khỏi, nàng đã tòng quân nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta đối xử thế này, có thể xem là giây phút nhục nhã nhất trong cuộc đời của chàng, dù là Khang Bình Đế hay là Trần Chiêu đều chưa ai sỉ nhục nàng như vậy, thế mà có người dám...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như có người đã lục soát ra được gì đó, giao cho tướng sĩ cầm đầu. Tướng sĩ cầm đầu trầm mặt bước tới chỗ nàng, đưa đoản đao cho nàng xem. "Triệu tiểu thư, đoản đao này là của người?"
Đoản đao trông tinh xảo lại đẹp, là hoàng hậu tặng cho nàng lần trước khi nàng tiến cung, nàng vẫn luôn đặt nó trong ngăn kéo bảo quản kỹ, vẫn chưa từng mang theo bên mình. "Là của ta, ta được hoàng hậu nương nương ban thưởng, là một đôi được đặt cùng nhau, sao đây chỉ có một con?"
Tướng sĩ dẫn đầu lạnh lùng cười. "Đúng vậy, tại sao chỉ có một con? Câu hỏi này phải hỏi Triệu tiểu thư mới đúng." Dứt lời, hắn nhìn hai nữ binh đứng bên cạnh nàng. "Đưa Triệu tiểu thư tới chỗ đại tướng quân!"
Hai nữ binh nghe lệnh định tiến lên chế trụ nàng, Triệu Chân xoay người gạt hai người ra, lạnh nhạt nhìn một cái, nói. "Tự ta đi."
Tướng sĩ dẫn đầu dù sao cũng là thuộc hạ của Thẩm Kiệt, cũng không làm khó Triệu Chân. "Vậy mời người."
Triệu Chân đi theo bọn họ vào trướng, trong trướng có rất nhiều người, Thẩm Kiệt, Phó Doãn Hành, Trần Chiêu, còn có cả mấy vị tướng lĩnh trong quân, có thể thấy được cái chết của Hứa Lương đã đánh động tới rất nhiều người.
Hứa Lương là con của một quan viên thất phẩm trong kinh, con trai quan viên bị giết trong quân, đương nhiên không thể xem như một vụ án mạng nho nhỏ.
Thi thể của Hứa Lương được che bằng vải bố trắng, trên vải bố có một vết máu lớn nhìn rất rợn người, một người vốn đang sống khỏe mạnh nay lại biến thành một thi thể lạnh bằng. Triệu Chân nắm chặt hai tay thành quyền, nàng thấy sống chết đã quen, nhưng không quen nhìn người nào đó uổng phí đi tính mạng vì một ham muốn ích kỷ của người nào đó, máu của tướng sĩ không thể đổ vào những âm mưu thủ đoạn.
Tướng sĩ dẫn đầu trình con dao mà mình lục soát được lên, một người giống như Ngỗ tác cầm một cái khay tới, trên khay đựng đoản đao dính máu, rõ ràng đó là con dao còn lại trong đôi dao của Triệu Chân, không cần đoán đã biết đây là hung khí, chắc chắn có người đã sắp đặt trước.
(*) Ngỗ tác: nhân viên điều tra những vụ chết bất thường.
Thẩm Kiệt là người có chức vụ cao nhất ở đây, Triệu Chân lại là tiểu thư của Phủ Quốc công, đương nhiên hắn là người thẩm vấn Triệu Chân. Thẩm Kiệt lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh, hỏi. "Triệu Cẩn, đoản đao này chính là của ngươi?"
Đương nhiên Triệu Chân hiểu lập trường bây giờ của nghĩa đệ, cũng không ra vẻ kháng cự, thừa nhận. "Là của ta, ta được hoàng hậu nương nương ban thưởng, trong quân không ai có."
Thẩm Kiệt dời mắt khỏi nàng, nhìn về phía mọi người, dùng giọng điều trần thuật để nói. "Thi thể của Hứa Lương được phát hiện ở chân núi Nam Môn, đoản đao này bị chôn ở nơi cách xa thi thể của Hứa Lương một chút, chôn rất sâu, nếu không có quân khuyển (chó trong quân đội) e rằng sẽ không tìm được nó. Thông qua kiểm tra, đoản đao này chính là hung khí tạo thành vết thương trí mạng trên ngực Hứa Lương." Hắn nói tới đây thì dừng lại, nhìn về phía Triệu Chân. "Ngươi làm mất đoản đao này sao?"
Mọi người trong quân đều biết Thẩm Kiệt là con nuôi của Tề Quốc công, là thúc thúc của Triệu Chân, sẽ nói những lời nhằm bao che cho nàng.
Lúc này, một tướng quân đứng ra nói. "Triệu Tiểu Thư, mời cô thành thật khai báo tại sao đoản đao này lại trở thành hung khí giết chết Hứa Lương?" Vị tướng quân này là Phùng tướng quân, có chút uy danh trong quân, thi thể của Hứa Lương là do một binh lính thủ hạ của hắn phát hiện ra, vậy nên hắn là người tới điều tra hiện trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đều vì lời nói của Phùng tướng quân mà nhìn về phía Triệu Chân, Triệu Chân trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trỏ cũng không có vẻ gì là lo lắng, nàng ưỡn cao ngực, nói đúng sự thật. "Đoản đao này ta vẫn luôn bảo quản trong ngăn kéo, chưa bao giờ mang ra ngoài, vậy nên không có khả năng đánh rơi được, nguyên nhân trở thành hung khí chỉ có hai điều, một là ta dùng nó giết Hứa Lương, hai là có người trộm đoản đao này đi giết Hứa Lương vu oan cho ta." Dứt lời, nhìn mọi người bằng ánh mắt không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Phùng tướng quân tiếp tục hỏi. "Vậy Triệu tiểu thư cho rằng bản thân cô bị hại? Nhưng có người nói cô và Hứa Lương đã có xích mích từ lâu, thậm chí còn từng đánh nhau." Hắn nói xong ngồi xổm xuống, lật vải trắng kéo tay Hứa Lương ra, lộ ra vết thương trên vai hắn. "Vết đao này có phải do cô để lại không?"
Thi thể của Hứa Lương đã không còn huyết sắc, cơ thể trắng bệch, vết thương trên vai còn chưa khỏi hẳn trở nên rõ ràng hơn, hai tay Triệu Chân nắm chặt thành quyền. "Là vết thương do ta gây ra, nhưng nguyên nhân là vì Hứa Lương tìm ta để tỉ thí nên ta mới khiến hắn bị thương."
Phùng tướng quân đứng dậy, hai mắt sáng rực nhìn nàng. "Vậy tại sao Hứa Lương lại tìm cô để tỉ thí?"
Chuyện này có liên quan tới Trần Chiêu, mấy hôm nữa nàng sẽ tiến cung nên trong chốc lát không biết giải thích thế nào.
Phùng tướng quân thấy nàng không nói gì, tiếp tục hỏi. "Có phải vì Hứa Lương phát hiện cô gian díu với Trần trợ giáo, lên án cô lợi dụng Trần trợ giáo để động tay động chân tới bảng xếp hạng, vậy nên cô mới tranh chấp với cậu ta rồi làm cậu ta bị thương, bắt cậu ta phải giữ bí mật, nhưng sau này cô bị cậu ta uy hiếp nên trong cơn tức giận liền giết người diệt khẩu?"
Nói rồi, có người trình lên một tờ giấy, bên trên là chữ viết của Hứa Lương, dùng chuyện này để uy hiếp Triệu Chân, giành lợi ích cho mình.
Phùng tướng quân đưa tờ giấy cho mọi người xem. "Đây là tờ giấy được phát hiện trên người Hứa Lương, theo như lời nói trong giấy thì đây không phải là lần đầu tiên uy hiếp, nhưng chưa đưa tới tay của Triệu tiểu thư thì đã bị Triệu tiểu thư giết để bịt miệng rồi."
Không thể không khen người hãm hại nàng quả là thần thông quảng đại, hôm đó nàng và Hứa Lương cãi nhau rõ ràng không có bất kỳ ai ở đó, sau này nàng cũng chỉ nói chuyện này cho Thẩm Kiệt và cháu ngoại biết, ngay cả Trần Chiêu cũng không biết, mà người này lại biết...
Triệu Chân còn chưa phản bác, Trần Chiêu đã đứng ra nói. "Phùng tướng quân, trước tiên không nói ta và Triệu Chân có tư tình với nhau hay không, nhưng chỉ dựa vào một đoản đao và một tờ giấy mà đã kết luận Triệu tiểu thư là hung thủ có phải quá qua loa hay không? Nếu có người cố ý hãm hại thì tất cả chuyện này đều có thể bịa đặt ra."
Phùng tướng quân nghe vậy cao giọng quát. "La Chí Viễn!"
Một người bước ra, là một trong ba mươi tướng sĩ trong Thần Long Vệ - La Chí Viễn, là người ở cùng một gian quân trướng với Hứa Lương, lúc này vẻ mặt của hắn có chút chật vật, đứng bên cạnh Phùng tướng quân. "Có mạt tướng."
Phùng tướng quân nói. "Nói hết mọi chuyện ngươi biết ra, từ trước tới nay Thẩm tướng quân đều làm việc công bằng, ngươi không cần lo lắng."
Đương nhiên bây giờ Thẩm Kiệt không thể thiên vị, liền trầm giọng nói. "Cứ nói đúng sự thật, nhưng nếu có nửa phần giấu diếm hoặc dối gian, bổn tướng quân sẽ không tha cho ngươi."
Vẻ mặt La Chí Viễn trở nên nghiêm túc, nhìn mọi người xung quanh rồi đứng thẳng người. "Ở trong quân, ta và Hứa Lương thân thiết với nhau nhất, Hứa Lương gặp phải chuyện gì đều tâm sự với ta, chuyện giữa Triệu tiểu thư và Trần trợ giáo mà cậu ta phát hiện ra cũng nói cho ta biết, trong lòng cậu ta rất tức giận, vốn nhiều lần muốn tìm Triệu tiểu thư để nói chuyện nhưng ta đều khuyên lơn, hôm săn thú cậu ấy không nhịn được nên đi tìm Triệu tiểu thư, quay về đã bị Triệu tiểu thư làm bị thương bả vai, sau khi trở vệ cậu ấy luôn tức giận bất bình, nhưng suy cho cùng vẫn là sợ sau này không có tương lai tốt đẹp nên sử dụng chuyện này uy hiếp Triệu tiểu thư, bảo Triệu tiểu thư nói tốt về cậu ấy vài câu trước mặt Thẩm tướng quân, xin cho cậu ấy một chức quan, cậu ấy biết chuyện này nguy hiểm nên viết một bức thư gửi cho tôi, dặn dò tôi nếu cậu ấy có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hãy giao thư ra." Dứt lời, hắn ta lấy một phong thư trong ngực ra, bên trong viết rõ Hứa Lương phát hiện Triệu Chân và Trần Chiêu có tư tình như thế nào, Trần Chiêu giúp Triệu Chân thế nào, giọng văn tức giận, tràn ngập khinh thường khi Triệu Chân dùng thân phận để đè ép người khác.
Mọi người nghe xong nhìn nhau, ai mà không biết thân phận của Triệu Chân. Triệu Chân là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ được Tề Quốc công tìm về, từ nhỏ đã lớn lên ở vùng sơn dã, từ sau khi về phủ lúc nào cũng nhận được sự yêu thương từ Tề Quốc công, Thẩm tướng quân thành lập Thần Long Vệ theo mệnh lệnh của hoàng thượng, đứa cháu gái này của hắn chưa thi đã được vào, bây giờ lại có tư tình với Trần trợ giáo, mọi người nghe xong vẫn có chút tin tưởng. Một con nhóc ở vùng sơn dã nhìn thế nào cũng không ra dáng tiểu thư, không chừng lại là loại đê tiện.
Phùng tướng quân nhìn về phía Trần Chiêu, nói. "Không biết Trần trợ giáo có giải thích gì về chuyện này?"
Trần Chiêu đeo mặt nạ nên không ai nhìn rõ vẻ mặt của chàng, chỉ nghe chàng nói. "Ta và Triệu tiểu thư thật đúng là có tình cũ, nhưng chỉ là bạn cũ bình thường, nàng thường tới quân trướng của ta nhưng cũng không phải chỉ có một mình nàng tới. Ta là trợ giáo, có người tới hỏi chuyện học hành là lẽ đương nhiên, nếu nói ta giúp Triệu tiểu thư làm bài kiểm tra, có ai có chứng cứ không? Lời vu khống ai mà không nói được." Chàng nói rồi ngừng lại một lát, nhìn mọi người. "Thật ra có một cách rất đơn giản có thể chứng minh sự trong sạch của Triệu tiểu thư, nàng có tự viết đáp án hay không bây giờ kiểm tra nàng chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Mỗi khi Trần Chiêu giúp Triệu Chân, chàng đều dạy lại nàng một lượt, không để nàng mơ màng vượt qua kỳ thi, bây giờ kiểm tra lại cũng không phải chuyện khó.
Phùng tướng quân cười lạnh, nói. "Ai mà biết Triệu tiểu thư viết xong đáp án thì có học thuộc lòng không?"
Lúc này, Ngụy Vân Hiên lại đứng ra nói. "Ta cũng tin tưởng Triệu tiểu thư là Trần trợ giáo trong sạch, ta cũng thường xuyên tới chỗ Trần trợ giáo, lúc nào Triệu tiểu thư cũng chăm chỉ. Ta và nàng ấy thường cùng nhau học ở chỗ Trần trợ giáo tới tận khuya, nàng không phải là người lười biếng, ta tin tưởng đáp án là do nàng viết."
Ngụy Vân Hiên bây giờ là người tiềm năng nhất ở Thần Long Vệ, tiền đồ vô lượng, lời nói của cậu có vài phần trọng lượng, có nhiều người tin tưởng vào lời nói ban nãy bây giờ lại hơi do dự.
Triệu Chân thật sự biết ơn vì bây giờ đứa nhỏ này có thể bước ra nói một câu, nhưng nàng càng xấu hổ hơn, càng nghe lại càng hận bản thân mình không chăm chỉ học hành, nếu nàng chăm chỉ học hành một chút sẽ không bị người ta nắm thóp như bây giờ, quả nhiên không dễ làm chuyện xấu mà.
Phùng tướng quân lại nhìn về phía Triệu Chân, không buông tha, nói. "Triệu tiểu thư và Trần trợ giáo có tư tình rồi khiến Hứa Lương hiểu lầm thì không tính, nhưng hai người các người tranh chấp với nhau là thật, ta muốn biết từ giờ Tuất cho tới giờ Hợi Triệu tiểu thư ở đâu? Có người nào làm chứng không?"
Canh giờ ấy đương nhiên nàng đang táy máy với Trần Chiêu, trừ Trần Chiêu và ám vệ của chàng ra thì có ai làm chứng cho nàng được? Hơn nữa bây giờ nàng lại không thể thừa nhận quan hệ của mình và Trần Chiêu, nếu không sẽ bại lộ trước mặt con trai.
Triệu Chân nhìn về phía Phùng tướng quân, cố gắng ra vẻ đàng hoàng. "Canh giờ ấy chỉ có mình ta luyện võ thôi, không ai làm chứng."
Tất cả chứng cứ bất lợi đều hướng về phía nàng, có thể thấy người đứng sau đã nắm rõ hành tung thường ngày của Triệu Chân, thật sự còn rất hiểu biết về nàng, biết rất nhiều chuyện của nàng...
Đúng lúc này, có một đoàn người bước vào quân trướng, là đại thần của Đại Lý Tự và một ông lão lớn tuổi.
Ông lão kia vừa bước vào đã gục xuống thi thể Hứa Lương, khóc lóc gọi. "Con của ta...sao con lại thành ra thế này...."
Triệu Chân nhìn ông lão, giống như thấy được khi thi thể đệ đệ của nàng bị đưa về, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là đau lòng nhất, nàng động nhiên đau lòng, áy náy vô cùng.
Cái chết của Hứa Lương có liên quan tới nàng, nàng nhất định phải điều tra cho rõ, đòi lại công bằng cho nàng và Hứa Lương....bất kể người kia là ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.