Tuy rằng bề ngoài chỉ có bốn người nhưng Thẩm Kiệt không thể không mang theo hộ vệ, chỉ là hắn để hộ vệ đi theo phía xa mà thôi, người của hắn cũng đã sớm tới nơi. Vốn dĩ Thẩm Kiệt và Triệu Chân định để lại vài tên còn sống, nhưng không ngờ mấy người này lại là tử sĩ, thấy tình hình không lạc quan nên tất cả đều tự sát, có cản cũng đã muộn. Lộ Minh bị thương không nặng, chỉ là ngất đi mà thôi, Triệu Chân giao người cho hộ vệ rồi ngồi xổm xuống xem mấy tử sĩ tự sát, tất cả đều chết vì nuốt phải thuốc độc, thất khiếu chảy máu, chết không kịp ngáp, trên người cũng không có biểu tượng gì đặc biệt. Triệu Chân đứng dậy nói với Thẩm Kiệt. "Đưa người về phủ, kiểm tra độc dược mà bọn chúng nuốt, cả quần áo và vũ khí cũng phải kiểm tra." Thẩm Kiệt ngăn lại. "Cha nuôi đã cao tuổi, chuyện này đừng làm phiền tới người, để ta đưa người về trong quân rồi phái tay sai đắc lực điều tra rõ ràng." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Triệu Chân nghĩ cũng phải, nếu cha biết bọn họ bị ám sát thì lại thêm lo. Tuổi của cha đã lớn, lo lắng cũng nhiều, không còn to gan như khi còn trẻ, chuyện này cũng không nên quấy rầy tới cha, nàng gật đầu. Vậy là chuyến du ngoạn hôm nay cũng kết thúc, đoàn người thúc ngựa quay về kinh thành, đưa Lộ Minh tới một y quán để khám và chữa trị. Vết thương của hắn không nghiêm trọng, chỉ bị đứt chút da thịt, vì vết cắt hơi dài nên mới chảy nhiều máu như vậy/ Triệu Chân nhíu mày nhìn Lộ Minh đang bất tỉnh nằm trên giường, nói với đại phu. "Đại phu, tại sao hắn lại bất tỉnh? Trên vết thương thật sự không có độc sao?" Đại phu ở kinh thành có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp, xem thường nói. "Không có độc, chỉ là sợ hãi nên mới ngất đi thôi. Lát nữa sẽ tỉnh." Lý do này thật sự làm Triệu Chân được một phen mở mang kiến thức, còn có người sợ hãi tới nỗi ngất đi? Nàng nhìn Lộ Minh rồi lắc đồng, lá gan nhỏ thế mà còn dũng cảm đỡ kiếm thay nàng? Rốt cuộc là hắn trung thành tận tâm hay là làm liều đây? Triệu Chân kéo ống tay áo Thẩm Kiệt, nháy mắt ra hiệu rồi bước ra khỏi phòng. Thẩm Kiệt dặn dò Thẩm Minh Châu chăm sóc Lộ Minh rồi đi theo Triệu Chân ra ngoài. Thẩm Minh Châu quay đầu nhìn bóng lưng cha mình, nhíu mày: Tại sao cha luôn tỏ ra uy nghiêm thế mà ở trước mặt biểu muội lại dung túng không kiểm soát như vậy? Khi Thẩm Kiệt ra ngoài, Triệu Chân đang đứng dưới kệ trong viện, kệ này dùng để phơi thuốc, che nơi râm mát, tràn ngập mùi thơm của thuốc. Sau khi Thẩm Kiệt tới gần, nàng nói. "Tử Trường, đệ có kết thù với ai trong triều không? Những kẻ vừa nãy hình như đang nhắm vào đệ." Những kẻ mặc đồ đen vừa nãy rõ ràng là đang tập trung tấn công Thẩm Kiệt, sau đó tới nàng, không quan tâm tới Thẩm Minh Châu và Lộ Minh nhiều, vậy nên vấn đề nằm ở chỗ Thẩm Kiệt, nhưng nếu nói võ tướng trong triều có thể đối đầu với Thẩm Kiệt bây giờ cũng chỉ có con rể Phó Uyên của nàng, nhưng đứa bé Phó Uyên kia không phải là người biết sử dụng thủ đoạn xảo quyệt như thế này, cũng không cần thiết phải ám sát Thẩm Kiệt. Ánh mắt Thẩm Kiệt lóe lên, âm trầm nói. "Đệ mới hồi kinh không lâu, sao có thể gây thù chuốc oán với ai? Nếu nói là có thù thì cũng chỉ có hắn thôi!" Khi hắn nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn đổ dồn về phía nàng, rõ ràng là có ý nghĩa gì đó. Triệu Chân lập tức hiểu ra hắn đang ám chỉ Trần Chiêu, nàng lắc đầu. "Không có đâu, chàng ấy sẽ không đối phó với đệ. Hơn nữa, giữa hai người các đệ có thù oán gì với nhau đâu? Hà cớ gì phải ám sát đệ?" Thẩm Kiệt vẫn luôn có ác cảm với Trần Chiêu, chuyện này thật ra cũng là lỗi ở nàng, khi ấy trong lòng nàng vẫn mang thù với Trần Chiêu, tích tụ lâu ngày nên muốn tìm người để nói hết một lần cho thỏa. Lúc ấy Thẩm Kiệt vẫn còn là một đứa bé không hiểu chuyện, lại thân thiết với nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ nói với hắn mấy câu, sau đó nàng phát hiện ra đứa trẻ này có ác cảm với Trần Chiêu, nàng bắt đầu cố ý tìm lỗi trước mặt Trần Chiêu nên cũng không nói với hắn nữa, chỉ là từ đó về sau, ác cảm của Thẩm Kiệt đối với Trần Chiêu mãi không tan. Thấy Triệu Chân bênh vực Trần Chiêu, Thẩm Kiệt không bình tĩnh nổi, mỉa mai. "Có thật không? Đệ còn chưa nói đó là ai mà trưởng tỷ đã nghĩ ra hắn ta rồi, lẽ nào trưởng tỷ không nghi ngờ hắn giống như đệ sao?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Triệu Chân cau mày khiển trách. "Tử Trừng! Không được hành động theo cảm tính! Có người gây bất lợi cho đệ là một chuyện lớn, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tra rõ ai là người muốn gây bất lợi cho đệ, đừng dùng hiềm nghi để kết luận mọi thứ. Đệ không còn nhỏ nữa, làm việc phải biết cẩn thận!" Thẩm Kiệt khẽ cắn môi, cúi đầu. "Tử Trường xin làm theo lời dạy bảo của trưởng tỷ." Khi ngẩng đầu đã bình tĩnh lại. "Trưởng tỷ, ta về trong quân điều tra trước, lát nữa sẽ phái người tới đón trưởng tỷ hồi phủ." Triệu Chân gật đầu, dặn dò. "Chuyện quan trọng, phải cẩn thận." Thẩm Kiệt đáp ứng, sải bước rời đi. Triệu Chân nhìn bóng lưng của hắn, thở dài, phải tìm cơ hội để hắn và Trần Chiêu xóa tan hiềm nghi trước kia, cứ mang lòng thù địch với nhau như vậy cũng không phải là cách. Khi Triệu Chân quay vào trong, Lộ Minh đã tỉnh, nhìn thấy nàng thì ngọ nguậy muốn ngồi dậy làm vết thương đau nhức, khuôn mặt đau đớn nhưng vẫn ôm vết thương, sốt sắng hỏi. "Tiểu thư có sao không?" Triệu Chân lắc đầu, thuận tay cầm một cây thuốc không biết là thuốc gì gõ lên đầu Lộ Minh. "Dù ngươi không đỡ cho ta thì ta cũng sẽ không bị thương." Dứt lời, nàng nghiêm túc nói. "Sau này ngươi hãy nhớ cho kỹ, bên cạnh ta chưa bao giờ thiếu những người tài giỏi, nếu không có bản lĩnh kia thì đừng cậy làm anh hùng, ngươi làm vệ chỉ chuốc thêm phiền phức cho bản thân mà thôi. Nếu sau này chuyện này có xảy ra thêm lần nữa thì đừng không biết tự lượng sức mình, thế thì đừng ở lại bên cạnh ta." Tuy lời nói này khiến người ta tổn thương nhưng Triệu Chân không muốn chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa. Lộ Minh nghe xong liền sững sờ, lập tức ân hận, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, Triệu Chân ngăn hắn lại, cuối cùng vẫn sợ làm hắn tổn thương, nhẹ nhàng nói. "Ta không trách ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không sao cả, nhưng nếu như xảy ra chuyện thì ta biết ăn nói với gia trưởng ngươi ra sao? Ta hiểu được lòng trung thành của người, nhưng sau này không nhất thiết phải làm loại chuyện hy sinh vì nghĩa này nữa, Triệu Chẩn ta không cần bất cứ ai chết vì ta."
Lộ Minh không ngờ mình hy sinh của mình lại đổi lại sự khiển trách của tiểu thư, trong lòng có thắc mắc, có phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nói. "Lời của tiểu thư, Lộ Minh nhớ rõ rồi..." Triệu Chân nhìn hắn, thở dài nói. "Ngươi phải nhớ rõ, trên đời này không có ai quan trọng hơn chính bản thân ngươi, nếu ngươi không quý trọng bản thân thì làm sao người bên cạnh có thể quý trọng ngươi cho được." Triệu Chân không phải là một người thích người bên cạnh trung thành tới ngu muội với nàng, tuy họ trung thành với nàng nhưng nàng cũng mong những người này có chủ kiến của bản thân, làm những chuyện trong khả năng của mình, tránh những hy sinh không cần thiết như vậy. Lộ Minh ngẩng đầu, vẫn có chút cố chấp. "Nhưng đây là tiểu thư, ta không thể cứ nhìn người bước vào nguy hiểm được? Nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì thì ta sẽ hối hận cả đời..." Triệu Chân nghe vậy thì bất lực, nếu không cảm động vì lòng trung thành của hắn, nàng sẽ không thèm nói những chuyện này với hắn. Thôi bỏ đi, bây giờ hắn vẫn còn đang bị thương, sau này hãy từ từ nói chuyện. "Ngươi cứ chữa trị vết thương trước đi!" Thẩm Minh Châu vẫn im lặng lại đột nhiên cất lời. "Điều kiện tiên quyết để bảo vệ một người là ngươi phải đủ mạnh, nếu không đủ mạnh mà còn cậy mạnh thì chỉ gây rắc rối cho người bên cạnh mà thôi." Triệu Chân nghe xong nhìn Thẩm Minh Châu bằng ánh mắt tán thường: Khả năng tổng kết của cháu trai rất tốt. Thẩm Minh Châu không chấp nhận sự tán thưởng của nàng, nghiêm khắc dạy dỗ nàng. "Cô cô, dù võ nghệ của muội có cao cường tới đâu thì cũng là nữ nhi, không phải chuyện nào cũng xông lên trước được, trước là phải bảo vệ bản thân cho tốt đã." Đứa trẻ này còn bắt đầu dạy dỗ nàng nữa, Triệu Chân cười. "Đợi Minh Châu ca ca thắng ta rồi hãy nói những lời này." Sắc mặt Thẩm Minh Châu tối sầm lại, hừ một tiếng rồi sải bước ra ngoài. Triệu Chân thích thú nhìn bóng lưng của câu, cảm giác tay áo bị người ta kéo một cái, Triệu Chân quay đầu lại, thấy Lộ Minh nghiêm túc nói/. "Tiểu thư, ta cũng muốn học võ..." Đương nhiên Triệu Chân biết tại sao hắn lại muốn học võ, thẳng thừng đả kích hắn. "Đã muộn rồi, hơn nữa học võ mà chỉ có chăm chỉ thôi thì không có lợi ích gì cả. Ngươi nhìn xem, Minh Châu học võ từ nhỏ mà còn chưa bằng ta. Dù ngươi có luyện võ ngày đêm không ngừng nghỉ thì cũng không luyện được tới trình độ bảo vệ ta được đâu, chẳng bằng chế biến thêm vài món ăn mới cho ta no bụng." Lộ Minh nghe vậy có chút mất mát nhưng nhanh chóng ngẩng đầu kiên định nói. "Ta nhất định sẽ làm thêm nhiều món mà tiểu thư thích." Xem ra là đã bị thuyết phục rồi. Triệu Chân cười với hắn. "Được." Ngày hôm sau. Không ngờ được Triệu Chân vẫn luôn được "ăn ngon mặc đẹp" nay lại đột nhiên bị ốm, đầu óc choáng váng, cơ thể mệt mỏi, mới đầu nàng nhất quyết muốn tới Thần Long Vệ, nhưng khi ăn sáng thì bị Tôn ma ma phát hiện ra manh mối, sờ trán của nàng mà hãi, lập tức thông báo cho tất cả mọi người trong phủ rằng nàng bị bệnh, bao gồm cả cha của nàng, nói thế nào cũng không cho nàng tới Thần Long Vệ. Triệu Chân chỉ có thể phái người tới Thần Long vệ xin nghỉ, nằm trên giường ở nhà dưỡng bệnh, uống thuốc đại phu sắc xong thì đi ngủ cả ngày, thật sự là bệnh tới như núi sập mà. Khi nàng tỉnh dậy, trước giường xuất hiện hai khuôn mặt, là cháu gái ngoại và Lan Hoa. Nàng ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn hai người. "Sao hai người lại tới đây?" Phó Ngưng Huyên mỉm cười ngồi xuống bên giường nàng. "Nghe nói dì nhỏ bị ôm nên sau khi huấn luyện xong, hai chúng ta ta liền tới đây thăm dì nhỏ! Có cảm động không?" Triệu Chân không cảm động mà còn dạy dỗ hai người. "Huấn luyện ba ngày sao có thể tự ý ra khỏi doanh trại? Mau quay về!" Phó Ngưng Huyên nghe vậy bĩu môi. "Chúng ta ra khỏi doanh trại một cách quang minh chính đại, ca ca của ta và Thẩm tướng quân đều đồng ý!" Lan Hoa ở bên cạnh vội gật đầu phụ họa. "Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói quận chúa tới thăm người nên xin đi cùng với quận chúa." Nói rồi lấy một gói đồ từ trong ngực ra đưa cho cô. "Đây là thuốc tổ truyền của nhà ta, chuyên chữa trị bệnh của người, dùng ba lần sẽ thấy hiệu quả!" Triệu Chân còn chưa cầm, Phó Ngưng Huyên đã cầm lên xem xét. "Ta nói sao ngươi lại về nhà một chuyến, hóa ra là lấy cái này? Người chuẩn bệnh cho dì nhỏ đều là danh y trong kinh, làm gì cần tới đơn thuốc dại này của ngươi? Đừng làm dì nhỏ của ta ốm thêm!" Lan Hoa nghe vậy mới nhận ra mình đã làm chuyện thừa, Triệu Cẩn là tiểu thư phủ Quốc công, người chuẩn bệnh cho nàng đều là những đại phu có tiếng, sao còn cần tới đơn thuốc của nàng ta.... "Quận chúa nói phải, thuốc như vậy đừng cho Cẩn Nhi uống..." Nói rồi nàng ta lấy lại, định bỏ vào trong ngực. Triệu Chân thấy dáng vẻ mất mát của Lan Hoa, chợt cảm thấy có lỗi với lòng tốt của nàng ta, ngăn cản. "Cảm ơn lòng tốt của Đại Hoa, nếu đã mang tới đây thì cũng không thể uổng công, thử một lần cũng không sao." Dứt lời gọi nha hoàn bên ngoài. "Đông Hương, lấy thuốc này đi sắc đi." Lan Hoa thấy nàng đồng ý nhận, nở nụ cười, nhiệt tình nói. "Để ta đi sắc! Ta đi sắc! Thuốc nhà ta ta biết sắc thế nào cho tốt!" Dứt lời ôm túi thuốc chạy ra ngoài. Bịch! Hoa Lan bất cẩn không may đụng trùng Lộ Minh đang bứng cháo lên, chén cháo rơi xuống đất vỡ tan tành, trên mặt đất là một mớ hỗn độn. Hoa Lan vội vã áy náy nói. "Xin lỗi! Xin lỗi! Đều là do ta không cẩn thận!" Vết thương của Lộ Minh trở nên đau đớn, hắn cúi người ôm vết thương, cắn răng nói. "Không sao...khách quý không cần tự trách, là ta tránh không kịp." Lan Hoa biết sức của mình lớn, nghĩ rằng đụng hắn bị thương nên ôm Lộ Minh đặt xuống bên cạnh giường, lo lắng hỏi. "Ngươi có sao không?" Lộ Minh bị nàng dọa cho sợ, bỗng không biết nói gì. Triệu Chân thấy Lộ Minh tới, liền nhìn sang nói. "Lộ Minh, sao ngươi không dưỡng thương mà còn bê cháo tới đây? Vết thương khỏi chưa?" Lộ Minh nghe giọng của tiểu thư thì hoàn hồn lại, chịu đau đứng dậy đi tới. "Tiểu thư, ta không sao, cả ngày hôm nay tiểu thư không ăn gì, chắc là đã đói bụng rồi, ta nghe nói tiểu thư tỉnh nên bưng cháo đã nấu sẵn qua đây cho tiểu thư ăn, chỉ là.... Tiểu thư có đói không? Để ta đi nấu lại bát khác." Triệu Chân nhìn rõ sự quan tâm trong mắt hắn, cười nói. "Ngươi quay về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ bảo người bên ngoài làm là được." Lộ Minh bướng bỉnh nói. "Không được, bây giờ tiểu thư vẫn còn yếu, phải cẩn thận mới phải. Người khác nấu ta không yên lòng, để ta đi nấu cho tiểu thư chén khác." "Lộ Minh!" Triệu Chân gọi hắn nhưng Lộ Minh đã bước nhanh đi, giống như sợ nàng không đồng ý. Lan Hoa làm đổ cháo của người ta, còn làm người ta bị thường, trong lòng cảm thấy tội lỗi, vội nói. "Ta đi giúp hắn!" Dứt lời cũng chạy đi theo. Triệu Chân nhìn theo, rồi lại nhìn về phía cháu gái đang ngồi bên cạnh mình. Phó Ngưng Huyên thấy nàng nhìn mình, cười ngợt ngào, nói. "Ta phụ trách việc xinh đẹp như hoa, tới đây cho dì nhỏ ngắm." Triệu Chân thấy dáng vẻ tự luyến của nàng ta, bật cười phất tay với nàng ta. "Ngươi đi ra ngoài đi, đừng lây bệnh của ta." Phó Ninh Huyên không sợ hãi, quật cường ngẩng đầu lên. "Ta không sợ đâu! Bình thường khi ta bị bệnh phải có người ở bên cạnh ta, nếu không có ai bên cạnh ta sẽ rất đau lòng. Không có ai ở bên cạnh dì nhỏ nên ta mới tới đây với dì nhỏ!" Dứt lời, nàng ta lấy một quyển sách ra, nói. "Ta kể chuyện cho dì nhỏ nghe nhé?" Triệu Chân nhìn khuôn mặt ngây thơ của cháu gái mình, cũng không còn cách nào khác, nhưng bây giờ có cháu ngoại ở bên cạnh nàng lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nói. "Được rồi, vậy ngươi ngồi xa một chút, nếu lây bệnh cho ngươi thì ta không biết giải thích với cha mẹ ngươi thế nào đâu." Phó Ngưng Huyên nghe lời, bảo nha hoàn dời ghế mình ra chỗ hơi xa một chút, lấy sách giải trí đã chuẩn bị từ trước ra đọc cho Triệu Chân nghe, cũng rất ra dáng. Trong lòng Triệu Chân tràn ngập vui mừng, đứa trẻ này bình thường ăn nói không dễ nghe, hành động lại bá đạo nhưng lại mang một trái tim lương thiện. Hai bà cháu đang vui vẻ hòa thuận, trong phòng có hai người bước vào, người đi đầu cười nói. "Dì nhỏ, ta cũng tới thăm người." Triệu Chân nhìn sang, là cháu trai Phó Doãn Hành của nàng, phía sau đương nhiên là Trần Chiêu, chàng đeo mặt nạ, khoác áo choàng màu trắng, thanh tâm quả dục, phong thái phiên nhiên. Vừa thấy Trần Chiêu, Triệu Chân đột nhiên cảm thấy cơ thể yếu đi, ũ rũ rúc vào trong chăn. "Vào đây." Phó Ngưng Huyên nhìn dì nhỏ vừa rồi còn vui vẻ, nay lại đột nhiên ủ rũ, có chút kỳ lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]