Thẩm Kiệt quỳ trước mặt Triệu Chân, đôi mắt sáng ngời, gương mặt vốn uy nghiêm kia giờ lại hiện lên một nụ cười trẻ con. "Trưởng tỷ, vốn ngỡ rằng cả đời này đã chẳng còn duyên tự mình tạ tội với tỷ, không ngờ rằng...Trưởng tỷ, thật sự là tỷ sao?"
Triệu Chân mỉm cười gật đầu, đưa tay chạm lên khuôn mặt của Thẩm Kiệt, cảm nhận được những vết hằn trên gương mặt hắn, từng là thiếu niên, bây giờ đã tới tuổi này rồi.
"Là ta, Tử Trừng, mau đứng dậy đi, đệ nào có tội gì? Bây giờ đệ có thể hồi kinh đã khiến tỷ vui lắm rồi, sau này cả nhà chúng ta ngày nào cũng sống vui vẻ. Minh Châu cứ để ta dạy, ta rất thích đứa trẻ này, tương lai nhất định rất có tiền đồ."
Tề Quốc công cũng nói. "Đúng vậy, mau đứng dậy, đều là người một nhà rồi sao vẫn còn quỳ như vậy."
Thẩm Kiệt cười đứng dậy, nắm tay nàng không nỡ buông ta. Đôi tay đã từng nắm lấy tay hắn giờ lại nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, còn vô cùng mềm mại. Hắn vẫn còn nhớ khi nàng dạy hắn cầm đao, trong lòng bàn tay của nàng cho một vế chai vừa dày vừa to, bây giờ trẻ lại lại mịn màng trở lại rồi. Vậy cũng tốt, bây giờ hắn đã trưởng thành, có thể thay nàng chống cả bầu trời, nàng muốn thế nào hắn cũng có thể cho nàng.
"Trưởng tỷ thích là tốt rồi, bình thường ta cũng không mấy khi dạy dỗ nó, sau này có trưởng tỷ dạy dỗ nó, ta rất yên tâm." Thẩm Kiệt biết nàng đối với Minh Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hau-hoi-xuan/162040/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.