Thanh, Vũ dắt con tới gặp Uyên, họ cất công đến đây dự đám cưới của cặp đôi mà họ mong chờ nhất, vì thân phận đặc biệt nên cũng phải cải trang một chút. Dù sao, theo thời gian, con người cũng thay đổi, người làm cũng có người mới nhưng vẫn còn người cũ. Tuy nhiên, biết là nguy hiểm họ vẫn phải đến để chúc mừng người ân nhân, tri kỷ của họ. Mọi người có chút oán trách, Uyên xa họ lâu quá, làm họ phải lo lắng nhung nhớ suốt mười năm qua. Tội nghiệp nhất là cậu ba Nguyên và con Bưởi, họ yêu nhau nhưng nhất định không cưới để đợi một ngày nào đó cô trở về, họ mới chịu làm đám cưới với nhau. Uyên trở về nhưng mải lo chuyện với gia đình Như nên chưa kịp hỏi thăm mọi người. Nay biết được tin tốt này, liền vội vàng chạy đi tìm anh Ba.
Anh Ba đang ngồi suy tư, đứa em gái chạy đến ôm lấy anh.
- Anh Ba.
Tiếng gọi anh Ba làm cho mọi suy tư tan biến, khi nãy anh đang nghĩ nếu gặp con nhỏ này thì phải oán trách thế nào. Cha anh và nó trước giờ như nước với lửa, làm anh đau đầu nghĩ mọi cách cho họ giảng hoà. Rồi khi nó mất tích, anh ngày đêm nhớ em mình, đến nỗi không còn tâm trạng. Vậy mà ba biết nó còn sống cũng không nói với anh, họ đã làm hoà và trở nên thân thiết cũng vất anh ra một bên. Giận lắm. Nhưng khi nghe nó gọi, tự nhiên cái giận tan biến hết. Nó được sống, được vui vẻ hạnh phúc thế này, anh vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451602/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.