Xoay mặt Như lại, những giọt nước mắt đang long lanh trực rơi xuống. Uyên tiến lại gần hôn lên khoé mắt nàng.
- Đừng khóc.
- Em phải chịu thiệt rồi. Hức hức.
Uyên lấy ngón tay chạm lên môi Như ngăn lại.
- Đừng nói gì cả, lúc này đừng nghĩ gì khác ngoài việc ở bên em.
Như nhẹ nhàng gật đầu. Uyên bắt đầu tìm đến cánh môi của nàng, nó vẫn còn vị mặt chát của nước mắt. Cái vị này thật khiến con người ta cảm thấy đau lòng, trái tim nhói lên từng cơn. Uyên cố gắng tập trung vào sự hấp dẫn của người con gái trước mặt đang mời gọi, để quên hết những nỗi phiền muộn trong lòng. Những ngày xa nhau cô đã rất nhớ nàng. Giờ đây cô không muốn bị chi phối bởi bất cứ điều gì cả.
Nụ hôn mỗi lúc thâm nhập sâu thêm một chút, từng cử chỉ dịu dàng uyển chuyển đầy thành thục của hai người con gái dành cho nhau. Nó quá quen thuộc nhưng lại chả khiến người ta nhàm chán, chỉ càng làm cho đối phương khát khao nhiều hơn một chút. Nụ hôn khiến thời gian ngưng đọng lại, đến khi hô hấp trở nên khó khăn. Hai người mới dời nhau ra.
Bàn tay của hai người thành thục cởi ra những thứ vướng víu, cản trở cơ thể họ tiếp xúc gần nhau hơn. Hai ngọn đồi của hai người chạm vào nhau tạo nên một thể đối xứng. Mái tóc dài mượt như dòng suối bồng bềnh trên đôi bờ vai nõn nà như những hạt tuyết trắng. Dịu dàng, êm mát. Những ngón tay đan xen vào sợ tóc của đối phương, từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451585/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.