Thủy nhìn cậu Tư cười mà bản thân cũng phì cười theo. Thực ra ai cũng đoán là cậu Tư không thể nào tin được những việc này, nó là sự đả kích rất lớn. Nên đã chuẩn bị từ trước.
- Cậu sắp chết rồi chúng tôi cần gì phải đơm đặt nữa. Nếu cậu không tin thì tôi cho cậu xem cái này.
Thủy lại chỗ bàn làm việc của cậu Tư lấy ra một đống sổ sách của tiệm vàng gia công liên kết với tiệm của nhà cô. Địa chỉ đó là nơi anh Ba Nguyên của Uyên đang làm quan. Tiệm vàng đó, hộ dân mới đến, khoản thu từ khách hàng của tiệm nhà cậu và phần chi của tiệm cho bên xưởng gia công. Phần bù lỗ từ tiệm cầm đồ sang cho tiệm vàng. Nhân công người làm tất cả khiến cậu Tư ngỡ ngàng. Sao họ lại có thể làm được những việc này cơ chứ. Còn Trang nữa. Tại sao cô ta lại phát hiện ra cậu hại cô ta. Mọi thứ cậu làm đều rất tỉ mỉ. Hơn nữa cậu còn diệt cỏ diệt tận gốc. Nhìn gương mặt của Thủy. Câu Tư bỗng sực nhớ ra nên tiếp tục hỏi.
- Còn cô. Tôi với cô không hề đắc tội. Sao cô hại tôi. Rõ ràng từ lúc gặp cô tôi thấy bản thân mình không ổn.
Thủy tắt đi nụ cười trên môi. Nhìn cậu Tư vẻ mặt đang thắc mắc. Hoá ra khi gần chết rồi cậu ta lại có vẻ tỉnh táo hơn.
- Đúng ra tôi và cậu không có ân oán gì. Nhưng biết sao được. Tôi là một kỹ nữ. Tôi đồng cảm với chị Trang, lại nhận ân huệ của chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451572/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.