Hai người cùng đi tới vùng bản địa, lễ hội đang được tổ chức thật vui nhộn. Uyên dắt Như đi vào trong hội chợ, lạc vào trong dòng người để chọn những món đồ nho nhỏ, đáng yêu. Uyên mua rất nhiều đồ mà hồi nhỏ mình ao ước được sở hữu.
Uyên dắt Như vào cửa hàng kẹo bông, cô mua hai cây đưa Như một cây mình một cây rồi đi ngắm các cửa hàng khác thì thấy hai đứa trẻ lấm lét ngồi bên lòng đường cùng ba mẹ bán những vật dụng lẻ tẻ hàng ngày. Có lẽ hôm nay là một ngày ế khách nên cửa hàng chả có ai, ba mẹ chúng có vẻ buồn, Uyên thấy bọn trẻ nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo bông cô đang cầm trên tay thì lại gần hỏi bọn chúng.
- Muốn ăn không? Chú cho nè.
Bọn trẻ lắc đầu nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ luyến tiếc.
- Cứ lấy đi, không sao đâu con.
Như nhẹ nhàng dỗ dành bọn trẻ, chúng nhìn về hướng ba mẹ đang ngồi. Như và Uyên theo phản xạ cũng nhìn theo chúng. Thấy họ, hai người mỉm cười chào. Uyên thấy trời có vẻ đã khuya. Mà nhìn gương mặt họ là biết đang buồn nẫu ruột vì ế khách rồi. Cô liền dắt Như vào rồi nói.
- Hai vợ chồng tôi mới cưới, nên muốn mua sắm ít đồ được không?
Hai vợ chồng kia mừng như bắt được vàng. Bọn trẻ được sự đồng ý của ba mẹ thì mừng rỡ nhận lấy hai chiếc kem bông của hai người. Loay hoay trong gian hàng của họ một lúc. Uyên mua không biết bao nhiêu là đồ cho họ luôn. Như chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451553/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.