Như vội đứng dạy đi lấy nước cho Uyên, cô ngắm nhìn người con gái đã ngủ cả tuần nay khiến cho cả phủ được một trận kinh thiên động địa. Cậu Tư đi vắng cũng không loạn bằng sự vắng mặt của Uyên.
Uyên uống xong cốc nước thì lại gần Như, ôm chặt lấy nàng. Cảm giác ấm áp, những nhịp đập liên hồi nơi ngực trái của hai người quyện vào nhau, cả tuần nay họ đã ở giữa ranh giới của sự chia ly, cách biệt. Một sợi dây rất mỏng đã có sức mạnh níu kéo họ lại. Đó chính là tình yêu.
- Em sẽ vì chị mà cố gắng không để bản thân được yếu đuối nữa.
Nghe Uyên nói vậy, Như có vài phần cảm kích, vài phần đau thương. Nàng lấy bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của cô. Nhẹ nhàng như một người vợ hiểu chuyện.
- Đừng có lúc nào cũng cố gắng gồng mình lên được không? Lúc nào yếu đuối, hay đến bên chị, lấy bờ vai chị là chỗ dựa vững chắc cho em. Hãy để chị lắng nghe những nỗi lòng của em. Chị rất sợ, em cố gắng đến kiệt sức. Chị muốn em chia sẻ những gánh nặng của mình, để chúng ta cùng đồng cam cộng khổ. Chứ chị không muốn em ôm lấy một mình, như vậy sẽ đến lúc em không còn sức để gánh vác nữa. Lần này chị đã rất sợ. Chị luôn tự trách mình không chịu ở bên, hỏi han em mà để em gặm nhấm nỗi tự trách một mình.
- Chị à, đừng tự trách vậy, em sẽ buồn đấy. Lần sau nhất định em sẽ tìm chị để tâm sự, để chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451546/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.