Thanh nhìn thấy cậu Vũ đi theo sau cậu Nguyên, bỗng gào thét thảm thiết.
- Cậu ơi, sao cậu bỏ mẹ con em mà đi, đứa con của chúng ta còn chưa kịp nhìn mặt ba nó mà, em phải làm sao đây.
Thanh cứ khóc như vậy mà ngất đi, Như liền kêu người đến dìu nàng về phòng, tiện thể liếc mắt ra hiệu cho Vũ đi theo đoàn người vào chỗ Thanh. Đoàn người đó là đội ngũ người làm trung thành mà Uyên đã chiêu mộ từ khi vào phủ cậu Tư. Đương nhiên họ hiểu những gì các mợ hiện tại đang làm đều là diễn kịch. Đưa mợ Ba về phòng thì họ rời đi để Thanh và cậu Vũ gặp nhau.
Cánh cửa vừa khép lại thì không ai nói gì cả mà chạy lại trao cho nhau nụ hôn đầy mãnh liệt để thoả nỗi nhớ nhung sau những ngày xa cách. Nụ hôn thật dài và triền miên, không gian ngưng đọng lại để hai con người tận hưởng hơi ấm, mùi hương của nhau. Đê mê, quyến luyến không muốn rời. Lẽ ra nụ hôn còn kéo dài lâu hơn nữa nhưng mà cái bụng của Thanh nặng nề quá rồi nên không đứng được lâu.
Cậu Vũ đỡ Thanh ngồi xuống ghế. Cậu cứ ở phía đối diện nhìn Thanh cười. Thanh bị cậu nhìn cho đến e thẹn đỏ cả mặt.
- Mình cười gì mà cười hoài vậy?
- Nhớ mình nên muốn cười được không?
- Nói xạo, chắc nãy thấy người ta ngồi khóc thảm quá nên mắc cười chứ gì.
Thanh làm bộ giận dỗi với cậu Vũ. Cậu Vũ kéo chiếc ghế gần lại chỗ Thanh, ghé sát tai vào bụng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451477/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.