Như vội đứng dạy đi lấy nước cho Uyên, cô ngắm nhìn người con gái đã ngủ cả tuần nay khiến cho cả phủ được một trận kinh thiên động địa. Cậu Tư đi vắng cũng không loạn bằng sự vắng mặt của Uyên. Uyên uống xong cốc nước thì lại gần Như, ôm chặt lấy nàng. Cảm giác ấm áp, những nhịp đập liên hồi nơi ngực trái của hai người quyện vào nhau, cả tuần nay họ đã ở giữa ranh giới của sự chia ly, cách biệt. Một sợi dây rất mỏng đã có sức mạnh níu kéo họ lại. Đó chính là tình yêu. - Em sẽ vì chị mà cố gắng không để bản thân được yếu đuối nữa. Nghe Uyên nói vậy, Như có vài phần cảm kích, vài phần đau thương. Nàng lấy bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai của cô. Nhẹ nhàng như một người vợ hiểu chuyện. - Đừng có lúc nào cũng cố gắng gồng mình lên được không? Lúc nào yếu đuối, hay đến bên chị, lấy bờ vai chị là chỗ dựa vững chắc cho em. Hãy để chị lắng nghe những nỗi lòng của em. Chị rất sợ, em cố gắng đến kiệt sức. Chị muốn em chia sẻ những gánh nặng của mình, để chúng ta cùng đồng cam cộng khổ. Chứ chị không muốn em ôm lấy một mình, như vậy sẽ đến lúc em không còn sức để gánh vác nữa. Lần này chị đã rất sợ. Chị luôn tự trách mình không chịu ở bên, hỏi han em mà để em gặm nhấm nỗi tự trách một mình. - Chị à, đừng tự trách vậy, em sẽ buồn đấy. Lần sau nhất định em sẽ tìm chị để tâm sự, để chút bỏ gánh nặng trong lòng. Sau sóng gió lần này, hai người càng hiểu nhau và yêu thương nhau hơn nữa. Uyên thấy ranh giới giữa sự sống và cái chết thật ngắn, nó ở trong gang tấc thôi. Cô càng quý trọng những giây phút được sống của bản thân nhiều hơn. Cô sẽ dùng những giây phút ấy để sống một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc đến hơi thở cuối cùng. Uyên muốn nghe Như kể lại tình trạng của mợ Tư. Như hồi tưởng lại sự việc ngày hôm đó để kể cho cô nghe. Đó là giây phút mợ Tư tỉnh lại, mợ thấy bản thân như từ cõi chết trở về. Mợ thấy mình đã trở về phòng, được mặc quần áo cẩn thận, những vết thương đều đã được lau rửa sạch sẽ. Mợ không biết là ai đã làm điều đó cho mình. Mợ tò mò và cảm kích vô cùng. Nhưng mợ nghĩ lại những hình ảnh của cậu Tư, mợ cảm thấy rùng mình sợ hãi. Thủy là người biết suy nghĩ trước sau. Trong khi Uyên ngất đi như vậy, mợ Cả thì lo cho Uyên nên chả có tâm trạng gì. Cô đành tìm đến Thanh để bàn bạc. Thật ra trong chuyện này, họ có thể làm lơ để mặc mợ Tư. Nhưng cả hai đều muốn làm việc gì đó cho mợ ấy để giúp Uyên bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng. Tuy rằng chị em mợ Tư đã hành hạ Thanh rất nhiều. Nhưng Thanh đã ăn chay niệm phật, hay đọc kinh phước, lại đang mang thai, cô muốn tích phước cho con của mình, nên cô nghĩ. Lấy ơn trả oán như vậy sẽ giảm bớt những tranh đấu, nghiệp báo trong cuộc đời. Thêm một người bạn còn đỡ hơn nhận thêm kẻ thù. Cả Như, Uyên và Thanh đều không thể ra mặt trong chuyện này nên mọi việc chỉ có thể nhờ vào Thủy mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]