Uyên nhòm qua cái lỗ nhỏ xíu, Uyên hoang mang tột độ, cô lấy tay bịt mồm lại để che đi sự hoảng hốt. Như thấy hình như Uyên đang bị run. Như gọi Uyên khe khẽ sợ phát ra tiếng động.
- Uyên à, sao vậy? Có chuyện gì? Để chị nhìn với.
Uyên giật mình leo xuống khỏi chiếc ghế. Cô vội kéo Như đi thật nhanh khỏi chỗ đó. Như đi theo Uyên trong sự tò mò. Không biết cô thấy gì trong đó mà lại vội vàng kéo Như đi như vậy. Ra đến ngoài sân. Uyên nhìn thấy Thủy thì vội vàng chạy tới.
- Thủy à, tìm cách cứu mợ Tư đi. Chị không nghĩ tới mọi việc tới mức đó. Chị không nên kêu em cho cậu ấy ăn chén canh đó.
- Chén canh đó em chưa cho cậu ăn.
- Vậy sao cậu ấy lại biếи ŧɦái vậy?
- Sao chị biết.
- Tại chị tò mò, thích làm trò trẻ con nên đi rình, ai ngờ thấy cảnh kinh khủng đó.
Uyên vừa nói vừa run, gai ốc nổi hết lên. Cô sợ phát khóc luôn. Thủy hiểu tâm trạng của Uyên bây giờ chỉ có Như là ngơ ngác không hiểu gì cả.
- Phòng cậu kín mít vậy, có chỗ nào hở một xíu không mà chị rình được?
- Chị có khoét một lỗ nhỏ.
- Vì cậu ấy là một người có du͙ƈ vọиɠ rất lớn. Giờ đây cậu ấy không sử dụng được vùng dưới nên sẽ tìm cách thoả mãn trên thể xác người đàn bà theo cách tàn độc nhất. Em định để mợ Tư biết hoàn cảnh của cậu ấy mà sợ hãi tránh xa, không tìm cách lại gần nữa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451446/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.