Khi Nguyên nói xong, gương mặt anh có chút kích động, dường như anh đang cố gắng gồng mình kìm lại để che giấu đi tâm trạng của mình, anh không muốn khóc trước mặt Uyên. Một con người bằng da, bằng thịt, không phải bằng sắt bằng đá, nên chắc chắn họ sẽ có lúc yếu mềm. Mẹ, dù sao cũng là mẹ, bà có xấu xa độc ác, hay điên khùng khờ khạo, có què cụt đi nữa thì vẫn là mẹ, và anh vẫn là một khúc ruột dưới của bà. Khi bà còn khoẻ, anh luôn không đồng tình với những việc bà làm, nhưng chỉ cần bà khóc, anh lại mềm lòng chấp nhận những yêu cầu vô lý mà bà muốn anh làm theo.
Nếu đứng giữa Uyên và mẹ, đương nhiên anh chọn mẹ, nếu anh nói anh sẽ theo Uyên là nói dối. Anh chỉ biết âm thầm giúp đỡ Uyên, việc Uyên bị mẹ Ba hại anh biết, việc em ấy gặp lại được thầy Nam cũng là nhờ anh sắp xếp. Anh chỉ có thể làm vậy để giúp Uyên bảo toàn tính mạng, còn việc Uyên sướng hay khổ, anh chả thể nào can thiệp được.
Anh buồn vì mẹ đau yếu, nhưng lại vui vì mẹ nhận ra được thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này không chỉ có tiền tài danh vọng, mà là tình yêu, tình thân. Bà giấu không cho Uyên biết mình bị bệnh và cũng chả có can đảm để đối mặt với Uyên. Bà sợ hãi và cảm thấy nhục nhã vì sau bao năm tranh đấu không từ thủ đoạn, cuối cùng bà vẫn phải đối mặt với bệnh tật, sinh lão bệnh tử không chừa một ai. Bà thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451436/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.