Mợ cả gõ cửa mà Uyên mải ngủ nên không nghe. Mợ ghé tai sát cửa gọi. 
- Uyên ơi, dạy chưa Uyên. 
Nghe giọng nói quen thuộc của Như. Uyên vội lao xuống đất để mở cửa. Nhìn dáng vẻ đầu bù tóc rối của Uyên mà Như bật cười. 
- Dạy ăn trưa thôi con mèo lười. 
- Chị chờ em đi đánh răng chút nha. 
- Thế không định mời chị vào phòng à. Bê canh nãy giờ mỏi tay nha. 
Uyên nhìn sang cái khay đựng hai tô canh to được Như đặt trên chiếc bàn ngoài cửa. Cảm thấy vui vì chị đích thân mang đồ ăn đến cho mình. Cô vội bê vào cho chị rồi mời chị vào. 
Như vào phòng thấy mọi thứ đã ngăn nắp, cô lại gấp lại chăn, rồi vuốt ga đệm cho phẳng phiu lại trong lúc đợi Uyên đi ra. 
Uyên vòng tay sau lưng chị, tì sát vào người chị, vẫn cái cảm giác ấm nóng quen thuộc ấy, cô đứng dựa lưng vào Uyên, đôi bầu ngực cạ cạ vào làm Như muốn nhũn người ra. 
- Hư lắm nha, không chịu mặc áo yếm vào. 
- Em biết chị sẽ ghé nên để vậy đấy. Em còn không mặc quần trong cơ. 
Như đỏ mặt trước sự mạnh bạo của Uyên, ai mà nghĩ nó bằng tuổi con nhỏ Út Na chứ. 
- Nghiêm túc xíu đi, vật vã cả đêm rồi, ăn chút canh đi, chị tự tay nấu đó. 
- Ăn chứ, em đói lắm rồi. 
Uyên lấy muỗng đưa chén canh lên miệng. Như tò mò hỏi. 
- Có ngon không, vừa miệng không? 
Uyên cười gian. 
- Ngon, mà không ngon bằng chị, ăn chị vừa miệng hơn. 
Những câu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/271981/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.