Vừa vào phòng, Cao Phong đã trông thấy khung cảnh: Dương Thảo ngủ quên trên bậu cửa sổ, trên người vận mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh chẳng rõ dài đến đâu do cô ngồi co người nên đuôi váy phủ chụp hết đôi chân, bờ vai được che ấm bởi áo veston màu đen, hai tay để hờ trên đầu gối, đầu tựa nhẹ vào tấm kính bị những hạt mưa bám li ti ở bên ngoài. Trông gương mặt cô thật thư thái với mái tóc quăn gợn nhẹ vén qua vành tai, đuôi váy xoã dài xuống thêm chút nữa thì chạm đất. Gió từ ngoài cửa chốc chốc thổi vào làm hai tấm rèm cửa bay phất phơ. Thật là, nhìn thấy cảnh này chỉ khiến người ta muốn ngắm mãi không thôi.
Nghĩ đêm nào Dương Thảo cũng ngồi chờ trong tư thế yêu kiều này, bất giác làm lòng Cao Phong xao động nên chẳng nỡ đánh thức. Cứ thích ngắm cô mãi như vậy nhưng anh không muốn cô cảm lạnh, đành vươn tay ra rồi nhẹ nhàng bế lên.
Giấc ngủ chưa sâu nên Dương Thảo lơ mơ cảm nhận được thân thể mình được nhấc bổng, hành động nâng niu ấy đã đánh thức cô. Lập tức mở mắt ra, cô thấy gương mặt dịu dàng của Cao Phong hiển hiện trong không gian nửa sáng nửa tối nơi này, ánh đèn mờ ảo dìu dịu từ chiếc đèn ngủ gần đó chảy tràn trên mặt anh rồi xuống bờ vai. Tiếp theo, hơi thở nóng ấm lướt qua vầng trán cô khi anh cất giọng:
- Anh làm em tỉnh giấc à?
Dương Thảo ngoái đầu nhìn lại bậu cửa sổ rồi thấy mình đang nằm trên tay Cao Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-duoc-yeu-nam-phu-nguyen-khong-lam-nu-chinh-1970/1493831/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.