Bà Lượm mang dáng vẻ lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng tắm, bên trong chốc chốc lại vọng ra tiếng nôn mửa. Ban nãy đang ngồi ăn cơm, không hiểu sao Phương Di lại buồn nôn và chạy vội đi, làm lật úp cả chén cơm ăn dở. Thấy chuyện này không ổn rồi, bà Lượm vội vội vàng vàng đi theo sau, nhưng chưa kịp đi vào cùng thì cô chủ đã đóng cửa lại. Bà ở ngoài này liên tục gọi: "Cô ơi cô!".
Đúng lúc, mẹ của Phương Di là bà Trúc vừa từ chỗ họ hàng về. Vào phòng ăn, bà ngạc nhiên khi không có ai, trên bàn đầy thức ăn cùng một chén cơm rơi vỡ dưới sàn nhà. Vừa hay lại nghe âm thanh gọi giục giã của bà Lượm, bà liền đi xuống xem sao. Nhác trông thấy bà chủ, bà Lượm ngừng gọi rồi tiến đến cúi đầu chào.
- Đã xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế? Sao giờ này mà cô chủ chưa ăn cơm?
- Bà ơi có chuyện không hay rồi... Mấy ngày nay tôi thấy cô Di cứ nôn mửa, lại khó ăn uống, chỉ thích những món chua chua, tôi nghi lắm bà ạ.
Thấy bà Trúc nheo mắt khó hiểu, bà Lượm phân vân chốc lát rồi nói:
- Tôi nghi là cô Di mang bầu rồi.
Bà Trúc lập tức kêu lên: "Cái gì?" như thể không tin vào điều vừa nghe. Chuyện lạ lùng gì đây? Con gái bà còn chưa có chồng mà sao lại có chửa?
- Bà có điên không đấy?
- Không tin thì lát nữa cô Di ra, bà gặng hỏi cô xem sao! Chứ tôi thấy những biểu hiện ở cô giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-duoc-yeu-nam-phu-nguyen-khong-lam-nu-chinh-1970/1493781/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.