Bên trong cánh cửa sương mù thứ tư, Thanh Lâm dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên xem thử, tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng ngay sau đó không để tâm đến nữa, tiếp tục hấp thụ. 
Giờ phút này, ở phía sau lưng Thanh Lâm đã có đủ ba đôi cánh màu  lam trên người, nếu ba đôi cánh này sải ra thì có thể che lại hoàn toàn cả hình bóng của Thanh Lâm. 
“Thực lực gấp tám lần đó...”  
Thanh Lâm chép chép miệng, trong ánh mắt ngập tràn nỗi hưng phấn, rì rầm nói. 
Nhưng cũng chính trong giờ phút này, giọng nói luôn khiến cho Thanh Lâm lo lắng lại lần nữa xuất hiện.. 
“Bằng thực lực của bản thân vượt qua được cánh cửa sương mù thứ tư, thưởng phép thuật Thần Dực, vào cánh cửa thứ năm...”  
“Đợi đã!” Thanh Lâm lập tức hét lên: “Ta vẫn chưa muốn vào cánh cửa sương mù thứ năm, ta...” 
“Đợi đại gia của ngươi!” 
Thanh Lâm chưa kịp nói xong, giọng nói ấy đã lập tức cắt ngang lời cậu, hơn nữa... còn nói một câu khiến cho Thanh Lâm trố mắt đờ ra nhìn.  
“Tên khốn kiếp, ngươi cướp mất quả hóa tôn của bổn tôn, cướp đi phép thuật Thần Dực, rồi nuốt mất nguồn tinh hoa sấm sét bất tận của bổn tôn, lúc này lại hấp thu tinh lực, ngang nhiên hút nổ tung mất tinh cầu mà bổn tôn phải ngưng tụ mất chục nghìn năm mới hình thành, còn muốn đợi gì nữa? Mau cút ngay cho bổn tôn!” 
Thanh Lâm há hốc mồm ra, mở to đôi mắt, không dám tin vào mắt mình. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-diet-thuong-khung/2201673/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.