Dục vọng sẽ ru ngươi
Như bão ru đàn quạ
Lý trí sẽ cười ngươi
Như nắng trời Đông vậy
Mỗi cột kèo trên tổ
Đều mọt ruỗng, chao ôi!
Khi gió lạnh, lá rơi
Tổ phượng hoàng của ngươi
Sẽ bỏ ngươi trơ trụi
Trước bao nhiêu tiếng cười
—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)
“Anh hai, nhanh lên một chút!” Em trai mặc trên người cái áo phao màu cam, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ từ đằng xa phất tay với anh.
Hứa Bình cười khổ một cái.
Mái chèo trong tay càng lúc càng thêm nặng, mỗi lần hạ xuống bắp thịt trên tay đều bủn rủn tưởng như muốn bãi công, áo phao màu cam chói trên người dưới ánh nắng mùa hè trở nên nóng rực, giống hệt như giữa mùa hạ mặc áo bông, khiến anh bị chèn ép đến gần như không thở nổi.
Hứa Bình chỉ muốn gác mái chèo xuống gục đầu xuống chân thở dốc, chậm rãi lấy sức.
Anh muốn gọi em trai một tiếng bảo đối phương đừng chèo đi quá xa, thế nhưng vừa mở miệng mới phát hiện đã không còn hơi phát âm.
Chiếc thuyền nhỏ dưới thân dập dềnh theo sóng biển, Hứa Bình cứ thế chợt dâng lên một loại cảm giác mê muội.
Anh quay đầu nhìn về phía bờ biển, lục địa đã cách thật xa.
Phía tây nam hòn đảo nhỏ, cách khoảng 7-8km có một đảo đá ngầm, lúc thủy triều lên chỉ có không gian cho hai người tựa lưng ngồi, thế nhưng phía đó nước biển càng thêm trong suốt, càng có thật nhiều rặng san
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124642/quyen-3-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.