Bùn đất bị dẫm đạp nhục mạ, lại dùng đóa hoa để báo đáp cuộc đời.
—— Phi điểu tập, Tagore
Các đồng nghiệp hầu như không ai biết sinh nhật của Hứa Bình, ngoại lệ chỉ có duy nhất chủ biên Vương Tắc Đống.
Ông gọi Hứa Bình vào văn phòng, đưa anh một cái caravat làm quà sinh nhật.
Mà ngoài dự liệu của Hứa Bình chính là, cái caravat tơ tằm kia có màu đỏ và sọc xéo, đóng dói cũng rất tinh xảo, nhãn hiệu viết một dòng chữ tiếng Ý.
Hứa Bình viết Vương Tắc Đống không thích caravat màu sắc quá nổi bật, caravat của ông từ trước đến giờ chỉ có hai màu, lam và đen.
“Là bà nhà tôi chọn, hàng thủ công thuần của Ý, của thương hiệu gì gì đó… tên rất dài tôi không nhớ được.” Ông gãi gãi mái đầu tóc thưa thớt của mình, “Tôi đã nói là mua màu xanh nhạt, bà ấy lại nhất quyết nó là màu đỏ đẹp, cậu cũng biết bà ấy rồi đấy, khi đi mua sắm liền không chịu nghe ai, nếu đã nói màu đỏ đẹp tuyệt đối phải mua màu đỏ. Cậu còn trẻ, người cũng mảnh mai, loại caravat này nói không chừng hợp với cậu.”
Hứa Bình biết Vương Tắc Đống có chút nể vợ, những chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần vợ lên tiếng ông cũng không nói được thêm gì.
Anh cười cầm lên so so.
“Nếu không tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm?”
Hứa Bình lắc đầu: “Anh biết tình huống em trai tôi rồi đấy, buổi tối tôi không ra khỏi nhà được.”
Vương Tắc Đống gật đầu, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124630/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.