Ông biết đấy… đoá hoa của tôi… tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để mà bảo vệ chính mình và chống chọi với kẻ thù
—— Hoàng tử bé
Trên dãy lầu đối diện, từng ngọn đèn vụt sáng, cả tòa thành thị đại khái đều bị vây trong ánh sáng ngọn đèn chập chờn giữa bóng đêm này đi.
Trên lầu có hàng xóm đang bật TV, không biết là ai đang hát ca khúc chủ đề của phim 《Đội xích vệ Hồng Hồ》.
Nước Hồng Hồ, sóng gợn sôi trào không dứt, bên bờ Hồng Hồ chính là quê nhà…
Hứa Bình nhẹ nhàng kéo tay cầm tủ quần áo, cánh cửa hé ra một khe hở nhở, rất nhanh lại bị người ở bên trong khép chặt lại.
“Tiểu Chính.”
Không có người trả lời.
Trong những lời này, rốt cục có bao nhiêu đi được vào lòng của em trai, ngay cả bản thân Hứa Bình cũng không biết.
Cậu vỗ vỗ cửa tủ.”Tiểu Chính, em ra đây có được không? Em giận anh, anh hai nói xin lỗi với em, em đừng nên trốn tránh không chịu gặp anh.”
Em trai không trả lời.
Hứa Bình chờ thật lâu, lại đưa tay ra gõ cửa, lúc này lại dùng lực kéo mạnh.
Lúc cửa sắp bị mở ra, Hứa Chính ở bên trong phát ra tiến kêu hốt hoảng.
“Không nên! Em không muốn thấy anh hai! Em không muốn thấy anh hai!”
Hứa Bình mờ mịt thật lâu mới bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Cậu một bên cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124603/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.