Chính anh em là muối cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi, thì lấy gì muối nó cho mặn lại? Nó đã thành vô dụng, thì chỉ còn việc quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi.
Chính anh em là ánh sáng cho trần gian. Một tòa thành xây trên núi là không tài nào che giấu được.
Cũng chẳng có ai thắp nến rồi lại để dưới cái thùng, đều đặt trên giá nến, như vậy mới có thể rọi sáng người trong một nhà.
—— Phúc âm Matthew (5,13 -5,15)[1]
“Reng reng reng —— “
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, thầy Mã đầu hói dạy số học nổi tiếng khó chịu vẫn đang đứng trên bục giảng, giận đến nước miếng tung bay.
“Tôi bất quá chỉ đem độ khó nâng lên thoáng một chút như cái móng tay, cả lớp nhiều người như vậy đều chịu thua! Thấp nhất là 9 điểm! 9 điểm (Thang điểm 100, đúng là khó tin thật)! Đây là điểm người có thể thi ra được sao?! Hả?! Mấy em cho dù là đầu heo, cho dù nhắm mắt chọn đại cũng không làm ra điểm thấp đến như vậy! Các em cho rằng tuổi của mình còn nhỏ lắm sao?! Năm nay đã phải thi vào cấp hai rồi! Không thi được vào một trường cấp hai tốt sẽ không thi nổi vào trường cấp ba tốt, không học được cấp ba tốt thì không thể thi đậu đại học! Không thi đậu đại học? Hừ! Không phải tôi muốn dọa mấy em, tôi thành thật mà nói cho các em biết, đời này của các em, đã xong!”
Hứa Bình giơ tay lên.
“Chuyện gì?!” Thầy Mã tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124601/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.