Phòng nhỏ trên lầu hai, được sắp xếp vô cùng lịch sự tao nhã. Liễm Tiêu ngược lại quả thật có lòng thưởng thức, âm thầm tán thưởng. Chẳng qua, lực chú ý của Cẩm Y hiển nhiên là không ở chỗ này, sau khi nam tử áo tím kia cũng đi vào thì đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, mắt lạnh thoáng nhìn, nói: "Thanh lão bản, lá gan thật đúng là không nhỏ mà." Thanh lão bản mà Cẩm Y gọi, đương nhiên là chỉ người ngoài duy nhất ở trong phòng này, cái nam tử áo tím kia. Nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không rõ ý tứ lời này của Cẩm Y, có chút khó hiểu nhìn nhìn Cẩm Y, chỉ là, ý cười hơi trào phúng che giấu nơi đáy mắt đã tiết lộ cảm xúc khác, hắn hỏi: "Lời này của công tử nhỏ là có ý gì?" "Nếu không có hạt cườm đó, một đao kia cũng sẽ không bay đến trên bàn chúng tôi, tôi chỉ là muốn hỏi Thanh lão bản một chút, có gì chỉ giáo!" Đứa nhỏ chín tuổi, vẻ mặt lại là không thấy tính trẻ con. Có điều, hiếm khi thấy Cẩm Y nói thẳng ra như thế, thậm chí còn mang theo sự kiêu căng rõ ràng. "Công tử muốn gán cho Thanh mỗ cái tội danh gì đây?" Hắn giống như không thèm để ý lời Cẩm Y nói. "Tùy tiện tìm một hai lý do như vậy, cũng có thể làm cho quán trà này của ngươi dẹp tiệm." Thật sự rất ít khi nhìn thấy Cẩm Y lại dùng cách có chút ngang ngược như vậy để nói chuyện. "Công tử nhỏ là đang nhắc nhở ta, có lẽ nên diệt khẩu sao?" Nói xong, cũng là nhẹ nhàng mà nở nụ cười. Cẩm Y chỉ là thoáng nhíu mày một cái, khóe mắt hơi nhếch, bỗng nhiên nói: "Dung Tắc, không cảm thấy lúc này ngươi hẳn là nên hiện thân sao?" Lời này cũng không làm cho vẻ mặt của vị Thanh lão bản kia có chút biến hóa nào, còn Liễm Tiêu thì cũng là hơi nở nụ cười. "Thì ra chỉ là cáo mượn oai hùm thôi sao." Giọng điệu của nam tử áo tím có chút trào phúng cũng không làm cho Cẩm Y có gì hờn giận, mà ngược lại, hắn cũng là nhợt nhạt nở nụ cười. Liễm Tiêu lại cong khóe miệng lên, ý cười rõ ràng. Cái gọi là thuật đế vương, kỳ thực chỉ là hai chữ "Lợi dụng" mà thôi. Đối với cái này, Cẩm Y đã học được không ít. Nếu hắn đã biết Dung Tắc sớm núp ở một nơi bí mật gần đó thì làm sao có thể không vận dụng triệt để điều này chứ?. Lúc Dung Tắc xuất hiện, đầu tiên là liếc mắt nhìn nam tử áo tím kia, vẻ mặt không thay đổi. Sau đó thoáng cúi ngưới với Liễm Tiêu và Cẩm Y, vẫn là ánh mắt như gió lạnh thấu xương, lạnh lùng mà ngạo nghễ, nói: "Mời hai vị điện hạ hồi cung trước." Giọng điệu không chút kiêng dè bất kỳ người nào. "Không." Cẩm Y thực rõ ràng từ chối, ánh mắt hơi khiêu khích. Dung Tắc chỉ là thoáng cau mày. Sau đó liền nghe thấy nam tử áo tím kia nhẹ cười giễu cợt một tiếng, lời mang trêu chọc nói: "Thật không nghĩ tới, Ngân Sương kiếm vang danh khắp giang hồ năm đó, thế nhưng cũng dính vào vòng danh lợi đó." Nhưng trong lời nói ngược lại không có ý khinh thường. Dung Tắc liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời: "Ngươi cũng vậy mà." Mặc kệ là Dung Tắc xuất hiện, hay là hắn vạch trần thân phận của Liễm Tiêu và Cẩm Y thì vẻ mặt của nam tử áo tím này cũng không thấy chút biến hóa, hiển nhiên là những chuyện này hắn đều đã biết. Nhưng bốn chữ ‘ngươi cũng vậy mà’ này của Dung Tắc, lại làm hắn thoáng sửng sốt một chút. "Ngươi biết?" Khi hỏi câu này, vẻ mặt hắn lộ ra một ít kinh ngạc, một ít hoảng hốt. Dung Tắc chỉ là khẽ gật đầu. Rồi sau đó liền nghe thấy nam tử áo tím kia hơi trào phúng cười cười. "Nàng... Có khỏe không?" Dung Tắc hỏi giống như có chút chần chờ. Nhưng nam tử áo tím này lại không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ là cười lạnh một tiếng. Dung Tắc ngược lại không tiếp tục hỏi nữa, mà là lại nhìn Liễm Tiêu và Cẩm Y, vẫn là một câu đó: "Mời hai vị điện hạ hồi cung." Cẩm Y chỉ là nhíu mày một cái, không đáp lại cái gì. Nhưng xem thái độ này, rõ ràng là không muốn hợp tác rồi. Lúc này, Liễm Tiêu lại là cười nhạt nói: "Hiếm khi được ra ngoài, ta cũng muốn đi xung quanh một chút. Dung thị vệ hẳn là không phải ra cung một mình đúng không, để cho thị vệ này âm thầm đi theo là được. Trước giờ Thân (từ 15h- 17h) chúng ta sẽ trở về. Có Dung thị vệ âm thầm bảo vệ, cũng không cần phải vội vã hồi cung, còn về phía phụ hoàng, chắc chắn cũng sẽ không nói gì." Hơi khó xử làm cho Dung Tắc và nam tử áo tím kia đều là như có chút suy nghĩ nhìn nàng. Trong ánh mắt không có nghi ngờ, ngược lại là thoáng có chút cảm giác kinh ngạc. Chẳng qua, Liễm Tiêu cũng không đáp lại cái gì, chỉ là nhìn Dung Tắc, chờ hắn trả lời. Mà hiển nhiên, độ tín dụng Liễm Tiêu cao hơn Cẩm Y rất nhiều. Dung Tắc không chút do dự liền gật đầu. Nàng mỉm cười, kéo Cẩm Y đi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt hơi tìm tòi nghiên cứu kia.. Khi đi ra quán trà, Cẩm Y nhẹ nhàng nở nụ cười. "Vẫn là tỷ tỷ nói chuyện tốt hơn." Liễm Tiêu chỉ là giận hắn một chút, cũng là cười cười. "Có điều, tỷ tỷ cần gì giấu giếm giúp Dung Tắc chứ." "Hắn và vị lão bản kia hình như có quen biết, đương nhiên có chút chuyện cần nói, tỷ làm như vậy, cũng chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi." Liễm Tiêu không sao cả nói. Cẩm Y lại là bỗng nhiên im lặng, rồi sau đó quay đầu nhìn quán trà phía sau. Hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Hắn gọi Thanh Tử, nghe đồn là giàu có nhất nước, nhưng không ai biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu gia sản. Chỉ biết, các quán trà quán rượu nhà trọ ở vương đô này, dù là trong tối hay ngoài sáng thì cũng có một phần ba là của hắn." Hơi trầm ngâm, lại nói tiếp, "Chỉ sợ, vừa vào quán trà đó, hắn liền đã biết thân phận của chúng ta. Chỉ là, đệ nghĩ không rõ, vừa rồi hắn rõ ràng là cố ý trêu chọc chúng ta, giống như là muốn thăm dò cái gì đó. Còn có, hắn thế nhưng lại quen biết Dung Tắc, hơn nữa nhìn như giao tình cũng không cạn. Có điều, hắn hẳn là không có ác ý gì, bằng không, ngược lại sẽ không trắng trợn không kiêng nể gì mà trêu chọc chúng ta như vậy, còn không chút giấu giếm quan hệ với Dung Tắc." Cẩm Y giống như chỉ là lầm bầm một mình, nhưng Liễm Tiêu biết hắn kỳ thực là đang nói với nàng, cũng muốn nghe xem ý kiến của nàng. Ánh mắt khẽ nhoáng lên một cái, Liễm Tiêu cầm tay Cẩm Y, dặn dò nói: "Chuyện hôm nay gặp được Thanh Tử, Dung Tắc đương nhiên là sẽ không nói, đệ cũng nhớ rõ đừng để lộ ra ngoài, đặc biệt là phụ hoàng." Câu nói cuối cùng đó của Liễm Tiêu, làm cho Cẩm Y thoáng có chút kinh ngạc nhìn nhìn nàng, nhưng vẫn là không hề nghi ngờ gật gật đầu, sau đó khóe miệng cong lên, trả lời: "Chẳng lẽ tỷ tỷ cảm thấy Cẩm Nhi ngốc như vậy sao? Điểm ấy cũng không nhìn ra được." Nhịn không được cười cười, Liễm Tiêu nâng tay liền muốn gõ đầu hắn một cái, chỉ là đáng tiếc, bị Cẩm Y nhanh nhẹn né đi, rồi sau đó là một chuỗi tiếng cười. Khi dừng lại, Cẩm Y đột nhiên nói: "Đúng rồi, phụ hoàng từng nhắc tới Thanh Tử với đệ, lúc ấy phụ hoàng chỉ nói, nếu một ngày nào đó quốc khố trống rỗng, nhưng nơi nơi lại cần dùng tiền, mà thế nào cũng vắt không ra tiền, thì cứ tìm đại một tội danh nào đó rồi tịch thu gia sản của hắn đi là được." Liễm Tiêu cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bâng quơ nhẹ nhàng trên mặt Mộ Duệ khi nói ra những lời này. Cái gọi là đế vương vô tình, Mộ Duệ là một ví dụ rất tốt. Đôi khi Liễm Tiêu nghĩ, xét theo bây giờ nhìn lại thì trước sau gì Cẩm Y cũng sẽ có một ngày đi lên vị trí ngự cực đó. Nhưng đó thật sự là điều nàng hy vọng nhìn thấy sao? Hơn nữa, đó thật sự là điều Cẩm Y muốn sao? Chỉ là, bọn họ có đường lui sao?. Trên chợ lớn náo nhiệt, Cẩm Y đông nhìn xem tây đi dạo, hứng thú cực cao. Liễm Tiêu thì lại là biếng nhác đi tới, bộ dạng không có hứng thú. Mãi cho đến khi đột nhiên phát hiện một cái sạp nhỏ, bán toàn là trâm gỗ, cảm giác rất thanh lịch, mới nhịn không được nhìn nhiều hai lần. "Tỷ tỷ thích thứ đó sao?" Mắt Cẩm Y ngược lại rất tinh tế, Liễm Tiêu còn chưa đi tới đó thì hắn đã trước một bước đến trước quầy hàng. "Tỷ tỷ thích cái nào?" Đợi nàng cũng đi đến bên quầy hàng thì Cẩm Y đã chọn được vài cái, cầm trong tay năm cây trâm gỗ có lẽ là hắn thoạt nhìn cũng không tệ lắm giơ lên, để cho Liễm Tiêu đến chọn. Liễm Tiêu chỉ là liếc xéo hắn một cái, giựt lấy mấy cây trâm trong tay hắn, để trở lại quầy hàng, rồi sau đó liền tự mình tinh tế xem qua một lượt mấy cây trâm này. Chủ quán là một người đàn ông có chút lớn tuổi, vốn thấy bọn họ là hai đứ nhỏ nên tưởng chỉ là tùy tiện nhìn xem một chút, nhưng lúc này xem ra, quả thật là có lòng muốn mua, vừa định mở miệng tiếp đón, thì Liễm Tiêu đã lên tiếng trước một bước: "Cháu có thể tự mình xem." Người đàn ông lớn tuổi kia sửng sốt một chút, sau đó chỉ là không nói gì cười cười, nhưng quả thật là không lên tiếng. Có điều, người đàn ông lớn tuổi này không nói chuyện, nhưng "Cậu bé nhỏ tuổi" bên kia thì ngược lại vẫn nói không ngừng. Cẩm Y cầm lấy một cây liền hỏi: "Cái này thế nào?" Thấy Liễm Tiêu không để ý tới hắn, liền thả trở về, sau đó lại chọn cây khác, còn dám chắn trước mắt nàng, hỏi: "Vậy cái này thì sao?" Liễm Tiêu chỉ là đẩy bàn tay đang cản trở tầm mắt của hắn đi. Nhưng tay nàng còn chưa có rút lại hết thì cánh tay còn lại của Cẩm Y đã cầm lấy một cây trâm khác đến hỏi tiếp. Nàng ngẩng đầu, có chút ảo não liếc mắt trừng hắn một cái. Cẩm Y chỉ là vui tươi hớn hở nở nụ cười. Có lẽ, lúc đầu hắn quả thật là muốn chọn giúp nàng, nhưng sau đó thì lại tuyệt đối là cố ý quấy rối. "Vì sao tỷ tỷ lại thích cái đó chứ? Tỷ tỷ muốn cái gì mà không có, lại chỉ thích mỗi cái này." Cẩm Y ngược lại cũng không phải thật sự hỏi Liễm Tiêu mà chỉ là nhẹ lẩm bẩm mà thôi. "Cũng không kêu đệ trả tiền, gấp cái gì." Liễm Tiêu chỉ là như cười mà không cười oán trách một câu, ý tứ trêu chọc trong lời nói cũng là rất rõ ràng. Cẩm Y thoáng xụ mặt xuống. Khóe miệng khẽ nhếch, nàng cúi đầu, lại tiếp tục cầm một cây trâm khác, ý cười mơ hồ trên mặt cũng là vẫn luôn không có tán đi. Mãi đến khi ánh mắt thoáng nhìn thấy một cây trâm gỗ màu trà, bàn tay cầm lấy cây trâm, phần cuối đầu cây trâm được vót tròn có khắc một đóa hoa sen, cành lá chậm rãi kéo dài xuống dưới, uốn lượn quấn quanh toàn bộ cây trâm. Không có màu sắc gì khác, mà chỉ dùng màu mực mơ hồ khắc hoạ ra hình dạng. Vẻ mặt như cười mà không cười rút đi, khuôn mặt giãn ra, lộ ra từng tia vui sướng. Nhưng nháy mắt tiếp theo, cây trâm lại bị Cẩm Y chộp lấy. "Đệ mua cho tỷ tỷ!" Ánh mắt khó hiểu còn chưa kịp biểu lộ ra thì lời Cẩm Y nói đã làm cho Liễm Tiêu nhịn không được cười lên tiếng, hỏi: "Đệ có tiền sao?" Cẩm Y mím chặt môi, vẻ mặt bướng bỉnh, trả lời: "Tỷ tỷ cho đệ mượn đi." Khẽ nhíu mày, liếc nhìn hắn, Liễm Tiêu đưa tay muốn cầm lại, trong miệng nói: "Ai cần đệ phiền phức như vậy, đưa tỷ, tỷ tự mình mua là được rồi." "Không được!" Hắn chính là thụt tay lại, liền tránh được bàn tay Liễm Tiêu đưa tới. Kỳ thực, ở kiếp trước, Liễm Tiêu cũng có học qua một ít võ phòng thân, tuy rằng chỉ là chiêu thức thô thiển, nhưng cũng luyện được một thân nhanh nhẹn. Bởi thế mới nói, học chút võ phòng thân luôn tốt, cho nên kiếp này, tuy nàng có thân phận công chúa, không quá thích hợp đi học võ, nhưng có trí nhớ kiếp trước nên tay nghề cũng coi như không tệ. Chẳng qua, so với cái gọi là võ học của thế giới này, thì chút võ không quan trọng của nàng thật sự không đáng nhắc tới, càng đừng nói muốn cướp lại đồ từ trong tay Cẩm Y. Và thế là ngay sau đó, túi tiền vốn còn nắm ở trong tay đã bị Cẩm Y cướp đi. Nhìn hai tay trống không, trong lúc nhất thời Liễm Tiêu thật là có chút dở khóc dở cười, nhịn không được cảm thán, có lẽ nàng cũng nên đi học chút võ, bằng không, ngày nào đó sẽ bị Cẩm Y khi dễ không biết chừng. Bên kia, Cẩm Y ngược lại vui vẻ thanh toán tiền, rồi sau đó liền đưa cây trâm về cho Liễm Tiêu, còn túi tiền kia, cũng bị hắn không cẩn thận quên trả lại. "Trên đời có người vô lại như đệ thế này sao?" Liễm Tiêu thật đúng là không biết nên tức giận hay nên cười. "Thật nhỏ mọn, trở về trả lại cho tỷ là được mà!" Ngược lại Cẩm Y thế nhưng còn đúng tình hợp lý oán giận lại nàng. Cho dù Liễm Tiêu biết rõ hắn cố ý nói như vậy, nhưng bị hắn nói một câu như vậy, vẫn là giận mà không chỗ phát tiết. Rồi sau đó đột nhiên nheo mắt lại, cười quỷ dị, một giây sau đó, chính là hung hăng giẫm hắn một cái. "A!" Có lẽ là không nghĩ tới Liễm Tiêu sẽ ra một chiêu như vậy, Cẩm Y chưa kịp tránh đi, kinh ngạc kêu một tiếng, trên mặt cũng là vẻ hối hận không kịp, "Sư phụ An nói rất đúng, thà rằng đắc tội tiểu nhân, chớ đừng đắc tội nữ nhân." Liễm Tiêu thoáng giật mình, có chút kinh ngạc lại có chút dở khóc dở cười nói: "Sư phụ An dạy đệ lung tung gì thế." "Dạy cho đệ học được chân lý của kiếp này." Cẩm Y ngược lại trả lời rất thuận miệng. "Đệ lại còn làm như đúng lý hợp tình nữa chứ!" Liễm Tiêu bỗng nhiên cảm thấy có chút không thể làm gì được hắn. Sau đó chính là giận dữ liếc xéo hắn một cái rồi mặc kệ hắn, xoay người liền đi. "A, tỷ tỷ đợi chút." Cẩm Y chạy nhanh đuổi theo. Khi sóng vai mà đi, trên mặt hắn là một nụ cười vô cùng thư thái, giống như gặp được chuyện gì rất vui vẻ. Nụ cười như vậy, lại làm cho Liễm Tiêu bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều lúc vẻ mặt Cẩm Y có chút lạnh nhạt. Không phải cố gắng giả bộ lạnh nhạt, mà là vẻ mặt vô tình biểu lộ trong lúc không hay biết. Làm người kế thừa ngôi vị hoàng đế tương lai, quả thật là nên lãnh khốc một chút, như vậy, cho dù là đối với hắn hay là đối với toàn bộ vương triều mà nói, cũng là chuyện tốt. Nhưng mà... Liễm Tiêu bỗng nhiên muốn thở dài. Cẩm Y của Liễm Tiêu, nên là một thiếu niên ấm áp, im lặng mà luôn treo nụ cười ôn hoà trên môi. Có lẽ cuối cùng hắn cũng sẽ có một ngày học được cách dùng nụ cười để ngụy trang hết thảy mọi thứ, bởi vì không phải dễ dàng có thể che giấu tất cả chỉ bằng sự lạnh nhạt. Cẩm Y như vậy, không phải là điều nàng muốn nhìn thấy. "Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Khi giọng nói có chút nghi ngờ của Cẩm Y vang lên bên tai, Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười, khẽ lắc lắc đầu. Nhưng Cẩm Y cũng không có bởi vì sự phủ định của nàng mà sắc mặt dịu đi, mày dần dần nhíu lại. "Vì sao cho tới bây giờ tỷ tỷ cũng không chịu nói? Chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói cho Cẩm Nhi. Vì sao mỗi lần đều phải là đệ giờ giờ phút phút chú ý sự thay đổi vẻ mặt của tỷ, mới có thể nhìn ra được một chút khác thường? Tỷ tỷ biết không? Tỷ hiểu được phải che giấu tâm tư hơn bất kì kẻ nào trong cung này. Đừng nói muốn thấy rõ ràng rốt cuộc tỷ suy nghĩ cái gì, mà chỉ là phát hiện một ít tâm tư thô thiển, cũng phải cần hao phí toàn bộ lực chú ý của đệ. Tỷ tỷ đối Cẩm Nhi còn cần giấu diếm cái gì sao? Từ lúc bước ra khỏi quán trà tới giờ, tỷ tỷ liền vẫn cất giấu cái gì, rốt cuộc có cái gì là không thể nói với Cẩm Nhi?" Cẩm Y thình lình nói hết ra như vậy, làm cho Liễm Tiêu trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn. Mà sau khi nói xong, Cẩm Y chính là nhìn chăm chú vào nàng, thoạt nhìn bộ dạng có chút tức giận, cũng giống như đang chờ đợi cái gì. Hồi lâu sau, Liễm Tiêu mới khẽ thở dài một tiếng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: "Tỷ chỉ là sợ hãi... Cứ tiếp tục như vậy, tương lai đệ sẽ quá mức máu lạnh vô tình." Cẩm Y thoáng ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu, mới hỏi: "Là vì vừa rồi đệ nhắc tới phụ hoàng từng nói về chuyện Thanh Tử sao?" Liễm Tiêu khẽ gật gật đầu. Sau đó, Cẩm Y bỗng nhiên im lặng. Bọn họ vốn đã dần dần rời xa chợ, trên ngã tư đường, người đến người đi thưa thớt, mà hết thảy này, cũng giống như bởi vì Cẩm Y im lặng mà đột nhiên im lặng theo. Hai người vốn sóng vai mà đi, lại bởi vì Cẩm Y dần dần chậm bước chân mà kéo xa khoảng cách, cuối cùng, Cẩm Y dừng lại. Qua hồi lâu, Liễm Tiêu mới cũng ngừng lại, quay đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Sao không đi tiếp?" "Đệ tưởng tỷ sẽ không dừng lại, sẽ không quay đầu tìm đệ." Khi nói như vậy, trên mặt Cẩm Y không có biểu cảm gì. Liễm Tiêu nghe xong, lại là đột nhiên cảm giác ngực một trận buồn bực, có chút khó chịu. "Đồ ngốc, nói hươu nói vượn gì đó!" Đi đến trước mặt Cẩm Y, Liễm Tiêu chính là nhẽ gõ đầu hắn trừng phạt bày tỏ nhớ lấy. Thoáng ngẩng đầu, Cẩm Y lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ đừng ghét bỏ Cẩm Nhi." Giọng điệu có chút không xác định, làm cho Liễm Tiêu ngơ ngác một hồi, đột nhiên liền hối hận những lời vừa nói ra miệng. Cho dù tương lai hắn làm đế vương, thật sự trở nên vô tình, thì Cẩm Nhi của Liễm Tiêu vẫn sẽ mãi mãi là thiếu niên như nước kia, ấm áp mà trong sáng. Có lẽ là nàng đã quá mức tham lam rồi. Mà ngay sau đó, Cẩm Y thoáng thay đổi giọng điệu, đột nhiên sửa lời nói: "Tỷ tỷ không thể ghét bỏ Cẩm Nhi." Ngừng một chút, hắn nói tiếp "Trong cung này, ngoài tỷ tỷ ra, Cẩm Nhi không có gì cả." Lòng như bị người đột nhiên đâm một phát, trong lúc nhất thời Liễm Tiêu không biết nên đáp lại như thế nào. Nàng vốn định nói còn có phụ hoàng và mẫu hậu. Nhưng ở trong lòng Mộ Duệ, giang sơn mãi mãi là nhất. Nếu một ngày nào đó Cẩm Y trở thành chướng ngại vật trên đường thì hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự đá văng ra. Mộ Duệ, hắn không ôn nhã như bề ngoài nhìn thấy. Còn Lam Diên, đã nhiều năm như vậy, thái độ của nàng đối với Cẩm Y ra sao, Liễm Tiêu đương nhiên là nhìn xem rõ ràng nhất. Giữa bọn họ, từ đầu đến cuối đều thiếu cảm giác mẹ con thân thiết. Nhưng Liễm Tiêu nghĩ, nếu có một ngày Cẩm Y biết được, kỳ thực hắn vốn không thuộc về cái cung đình kia, tất cả những thứ đó hắn vốn không cần phải gánh trên lưng, lúc đó, hắn có thể sẽ trách người vẫn luôn giấu diếm sự thật là nàng hay không? Hoặc là, khi hắn biết giữa bọn họ vốn hoàn toàn không có huyết thống thì sẽ lại có cảm nghĩ gì? Bỗng nhiên trong lòng nảy lên những suy nghĩ lung tung, làm cho Liễm Tiêu thoáng không biết nói gì. Nháy mắt có suy nghĩ như vậy trong đầu, làm cho nàng muốn buông tay, muốn thừa dịp còn chưa lún sâu vào vũng bùn, thả đứa nhỏ này rời đi. Bí mật dấu giếm nhiều năm, suýt chút nữa đã thốt ra miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]