Thật vất vả ta mới thoát khỏi ma trảo của Nhạc Diễm, sau khi lau rửa sạch sẽ, ta liền đi vào phòng khách, thấy bóng lưng người đang nói chuyện với ba có chút quen mắt.
“Mộ Phàm ca.” Ngồi trên ghế salon, cô gái vừa quay đầu lại thấy ta, liền chạy đến ôm chầm lấy. May mà Nhạc Diễm không theo xuống, nếu không chứng kiến cảnh này chỉ sợ lại phát khùng lên.
“Cô là…?” Ta đẩy cô gái tóc dài ra, cẩn thận nhìn nàng, cảm giác hình như đã từng gặp đâu đó, nhưng lại thật sự nhớ không ra.
“Được lắm, mới mấy năm không gặp đã quên em rồi sao?” Nàng ta tinh nghịch đấm ta mấy cái, làm ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Con thật là, ngay cả Tiểu Du cũng quên sao.” Ba thấy ta nghĩ mãi không ra, liền lên tiếng nhắc nhở.
“A, Tiểu Du đó à? Mấy năm không gặp mà em đã trở nên xinh đẹp thế này ư, hèn gì anh không nhận ra.” Lúc này ta mới nhớ đến cô bé ngày xưa ở cạnh nhà, từ nhỏ cùng ta lớn lên, có thể coi như thanh mai trúc mã. Ngày đó Tiểu Du không như bây giờ, bốn năm trước, cô ấy vẫn chỉ là một cô bé với mái tóc ngắn vàng như con trai, cá tính hoạt bát nghịch ngợm vô cùng đáng yêu. Không ngờ mới ra nước ngoài mấy năm, mà đã thành thiếu nữ mười tám, mái tóc ngang vai, ngay cả quần jean trước kia hay mặc cũng đã thành bộ váy áo màu xanh lam, khó trách nhất thời ta nhớ không ra.
“Thật là, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-dang-so-cua-ta/3274883/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.