Ta ăn vội vàng như thế không phải vì ngươi sao, ta khó chịu trừng mắt liếc nhìn Nhạc Diễm một cái.
“Trừng cái gì mà trừng? Có phải ngươi muốn ta đút tiếp không?” Nhạc Diễm thấy ta trừng hắn, liền tức giận giở giọng uy hiếp. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, kỳ thật vẫn len lén xem hắn đã đi chưa.
“Muốn nhìn thì mở to mắt ra mà nhìn, ngươi lén lút như vậy làm gì.” Không ngờ hắn cũng biết ta đang nhìn lén, nếu hắn đã nói thế, vậy ta cứ dứt khoát mở mắt ra cho rồi.
“Ngươi không phải đi học sao?” Hy vọng hắn đi nhanh hơn một chút, chứ hắn cứ ở đây, ta cảm thấy rất mất tự nhiên.
“Hôm nay thứ sáu không có tiết học.” Hắn nhắm mắt ngồi trên ghế trả lời ta.
“Ách, vậy hôm nay ngươi không có việc gì sao?” Ta tiếp tục hỏi.
“Ngươi hy vọng ta đi như thế à?” Nhạc Diễm đột nhiên mở con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta.
“Ách, ta thấy mắt ngươi thâm quầng hết cả, nên mới muốn ngươi về nhà nghỉ ngơi thôi.” Không có biện pháp, ta đành dùng cái lý do hữu dụng này để làm cho hắn biến mất.
“Thật sao? Xem ra ngươi rất quan tâm ta đó nha.” Ánh mắt lạnh như băng lúc nãy thoáng chốc trở nên nồng cháy, xem ra hắn đã hiểu lầm ý ta rồi.
“Ngươi mau về đi.” Ta không muốn giải thích gì thêm nữa, miễn cho lại chọc giận hắn nổi điên, đến lúc đó, kẻ xui xẻo lại chỉ có ta.
“Được, ta về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-dang-so-cua-ta/3274879/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.