Khi Tạ Du trở lại kinh thành, đúng lúc gặp tuyết lớn. Đội xe ngựa bị kẹt trên đường núi, gãy mất càng xe.
Tuỳ tùng sửa càng xe trong gió tuyết, vừa nói với nam nhân đang cầm ô đứng bên cạnh: “Thế tử, gió tuyết quá lớn, e là không đến được trước khi trời tối đâu.”
Nam tử có tướng mạo nho nhã, khoác trên mình chiếc áo bông dày cộm, đang run rẩy nhìn về phía trước. Trời đã nhá nhem tối, chân trời đầy sương mù mông lung, tuyết phủ kín bầu trời, nhìn quanh chỉ toàn là tuyết trắng mênh mông.
Tuyết quá nặng hạt, khiến đôi giày bông vải màu đen trên chân y bị thấm ướt.
Vẫn còn một chặng đường dài phía trước, y nhìn về nơi xa, nhưng chỉ có thể thấy lờ mờ những đỉnh núi xanh ẩn trong nền tuyết trắng.
Đó là núi Thanh Vân, đã hơn mười năm y chưa quay về rồi.
“Không sao, trên xe ngựa phía sau còn vài cục than khô.” Tạ Du cất giọng dịu dàng và bình tĩnh: “Chờ sửa càng xe xong, không cần gấp đâu, đường núi không dễ đi, xung quanh toàn là tuyết, cẩn thận móng ngựa bị trượt. Tối muộn, chỉ cần ra khỏi núi này thì chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi.”
Tuỳ tùng theo hầu thở phào, lập tức đồng ý.
Tấm rèm xe ngựa dày được một bàn tay nhỏ bé non nớt vén lên, một cậu bé thò đầu ra ngoài, chợt bất ngờ hít phải khí lạnh ùa vào mặt rồi ho lên sặc sụa. Khi tìm thấy bóng dáng Tạ Du, cậu gọi: “Phụ thân, bên ngoài lạnh, người đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3523255/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.