Sở Ngọc Lang dời mắt đi, không nhìn hắn nữa.
Nàng bưng ly rượu lên trước mặt, muốn kính nhóm mệnh phụ phía dưới theo quy củ, thể hiện sự uy nghiêm của Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Sở Ngọc Lang đứng lên, mỉm cười bưng ly rượu và nói những lời ban phúc.
Mệnh phụ bên dưới đều đứng dậy, bưng chén rượu đáp lễ với sắc mặt cung kính và đồng thanh kính chúc: “Hoàng hậu nương nương thiên thu vạn an!”
Sở Ngọc Lang mím môi cười uống sạch rượu trong chén nhỏ, nhưng ngay khi chất rượu lỏng lạnh buốt tiến vào môi, nàng đã cảm thấy không đúng. Sau khi uống hết một chén, nàng mới nhận ra đây nào phải rượu, mà chỉ là nước trà thông thường mà thôi.
Mệnh phụ đã cung kính ngồi xuống. Sở Ngọc Lang ngẩng đầu khẽ lườm qua Tư Mã Tĩnh, thấy hắn nhoẻn miệng cười với nàng như tranh công thì lập tức cảm thấy cả người đều không khỏe.
Từ sau khi khỏi bệnh, Sở Ngọc Lang thỉnh thoảng cảm thấy miệng nhạt nhẽo không có vị gì, nhưng mỗi khi nàng muốn nếm thử rượu trái cây thì đều bị cấm cản. Hắn nói mới dừng thuốc chưa lâu, sợ bệnh của nàng sẽ tái phát.
Hôm nay chờ mãi mới tới sinh thần, đến cả rượu lễ nghi cũng bị đổi.
Thấy nàng như thế, Tư Mã Tĩnh ghé sát vào tai nàng nói một câu. Sở Ngọc Lang nghe được, lông mày chợt nhảy dựng, bấy giờ cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa muốn đẩy hắn ra.
Khi nhìn lại thì bên tai nàng đã hiển hiện một rặng mây đỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3513682/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.