Sở Ngọc Lang nhắm mắt lại, cảm nhận hai cánh tay ôm lấy mình đang khẽ run. Hắn đang sợ.
Mãi mãi ở bên hắn ư?
Có lẽ nếu như con người có hồn phách, vậy sau khi chết nàng sẽ có thể ở bên hắn trong hình dạng ấy. Vậy nhưng, không biết sau khi Tư Mã Tĩnh biết nàng lừa hắn, liệu có còn bằng lòng gặp nàng nữa không.
Sở Ngọc Lang không nói gì, muốn đẩy hắn ra nhưng bả vai lại bị giữ chặt.
“Đừng cử động...” Giọng hắn khản đặc: “Để Cô ôm nàng thêm một lát.”
Những ngày qua, hắn ao ước được làm vậy biết bao.
Gối đầu lên lồng ngực hắn, Sở Ngọc Lang khe khẽ thở dài: “Điện hạ, có chuyện ta nhất định phải nói cho chàng biết. Sau khi Điện hạ biết, oán trách ta cũng được, hận ta cũng được...”
Một nụ hôn sâu đáp xuống mang theo chua xót thương yêu và đôi chút vụng về.
Giọng Tư Mã Tĩnh lạc đi: “Sao Cô lại trách nàng được?”
“Đứa trẻ đó là giả, cơ thể ta không tốt nên xưa nay chưa từng mang thai.”
Nhìn vào mắt hắn, Sở Ngọc Lang nhấn mạnh từng chữ.
Nàng thấy cơ thể Tư Mã Tĩnh đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khó thể tin.
Sở Ngọc Lang tiếp tục lẩm bẩm: “Khi thuốc kia được mang tới, Trường Dung đã thuật lại cho ta nghe. Chén thuốc đó không phải thuốc sẩy thai, Trường Dung đã cho người đổi rồi ạ.”
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, hỏi bằng giọng khô khốc chứa vẻ khó tin: “Tại sao nàng phải giả mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3511431/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.