Sắc trời đã nhá nhem, bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, e là lại sắp mưa nữa.
Cung nữ ra ra vào vào, có người đun thuốc, có người thay hương trong lư hương. Kể cả hoa cỏ trong điện, những thứ nào không thể xuất hiện trong phòng của phụ nữ mang thai đều sẽ bị dọn đi.
Cả trong lẫn ngoài đều có người quét dọn và kiểm tra, sợ có chỗ nào chưa được chú ý sẽ có người thừa cơ hại nương nương.
Sở Ngọc Lang chưa biết những chuyện này, ngón tay hơi cuộn lại, nàng tỉnh giấc.
Trong mắt Trường Dung ánh lên tia vui mừng, nàng ấy vội đi tới: “Nương nương, ngài tỉnh rồi.”
Sở Ngọc Lang mấp máy môi: “Nước.”
Trường Dung nhanh chóng đỡ tiểu thư dậy và kê một chiếc gối sau thắt lưng nàng, sau đó nàng ấy rót nước nóng, cung kính bưng đến trước giường.
Sở Ngọc Lang nhấp một miếng trà nóng, bưng chén ngồi ở trên giường kinh ngạc nhìn màn, hồi lâu sau mới nói: “Truyền tin ta có thai ra ngoài đi, đừng nói tháng.”
Hành động của Thịnh vương càng lúc càng nhanh, nếu vậy nàng cũng nên nắm chắc thời gian thôi. Sở gia không thể đứng sau lưng Thịnh vương, nhưng tổ phụ và phụ thân quá mức ngoan cố, luôn cho rằng trong người Thịnh vương chảy dòng máu Sở gia thì chắc hẳn sẽ đối xử tốt với Sở gia.
Nhưng trên thực tế, Thịnh vương là vương tôn hoàng tử và trong mắt Đế vương thì ngoại thích mãi mãi chỉ là ngoại thích.
“Nương nương.” Trường Dung do dự rồi nói: “Lúc này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3502977/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.