Đầu hè, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền rĩ, bên ngoài mưa to như trút nước. 
Sở Ngọc Lang đang ngồi thêu thùa trước cửa sổ, định làm một cái thắt lưng. 
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nàng bắt đầu thấy buồn ngủ. 
Đợi đến khi Tô Chỉ đi vào đã thấy tiểu thư nhà mình đang tựa vào cửa sổ ngủ say, bèn sửng sốt nhìn về phía lư hương. 
Ban ngày, bên trong chỉ đốt huân hương bình thường, vả lại nương nương luôn không bao giờ thiếu ngủ vào ban đêm thì cớ sao lại bắt đầu ngủ nhiều vào ban ngày chứ? 
Nàng ấy đi qua, đặt chén thuốc xuống rồi gọi nhỏ: “Nương nương?” 
Sở Ngọc Lang khẽ cử động ngón tay, từ từ mở mắt ra, hàng mi dài như quạt rung lên nhè nhẹ. Trước mắt hơi sáng nên nàng đưa tay che mắt lại. 
“Nương nương, nên uống thuốc rồi.” Nhanh chóng bưng thuốc lên, Tô Chỉ nói: “Sao ngài lại ngủ ở đây vậy?” 
Sở Ngọc Lang day thái dương nặng trịch, thoáng nhìn cơn mưa lộp độp ngoài cửa sổ vừa đưa tay nhận chén. 
Mùi thuốc đắng chát xộc thẳng vào mặt, cũng may Tô Chỉ biết thói quen của tiểu thư nhà mình, bèn cầm một hộp mứt hoa quả tới. 
Sở Ngọc Lang ngậm một viên mứt hoa quả, cố nuốt thuốc xuống rồi ậm ờ hỏi: “Giờ là giờ nào rồi?” 
“Giờ Mùi một khắc ạ.” Tô Chỉ ngẫm nghĩ rồi nói: “Điện hạ phái Lâm y nữ chăm sóc sức khỏe cho ngài, ngài vứt thuốc nàng ấy kê thì cũng đành thôi, nhưng hiện tại còn không cho nàng ấy bắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3492347/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.