Tư Mã Tĩnh nhìn bộ dáng dầu muối không ảnh hưởng của y, mắt phượng khẽ liếc rồi cười xuỳ:
“Đã lĩnh mệnh thì đừng ở đây làm chướng mắt nữa.”
Tạ Du kính cẩn thi lễ: “Tội thần cáo lui.”
Thấy người đã đi khuất mắt, Tư Mã Tĩnh mới thấy dễ chịu hơn.
Thuốc Thẩm thái y kê được Trường Dung cung kính đưa ra. Thấy Thái tử đứng ở ngoài cửa, nàng ấy lập tức lại cung kính hành lễ.
Tư Mã Tĩnh thoáng nhìn mồ hôi trên trán Thẩm thái y, không khỏi nói: “Thẩm thái y, tuy rằng thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình nhưng thân thể ông đã hư nhược thành ra thế này rồi thì nên tự điều trị đi.”
Bây giờ đang là thời điểm tốt của mùa xuân, gió mát từ rừng thổi vào, đây đúng thật là thời khắc dễ chịu thì sao có thể nóng đến mức đó chứ?
Thẩm thái y không hề nóng, nhưng ông lại không dám nói bèn chột dạ đáp: “Đúng đúng, đa tạ Điện hạ quan tâm.”
Rừng núi hoang vắng nhưng không biết Trường Dung lấy hương an thần từ đâu ra rồi đốt lên. Hạ nhân trong lều đều lui xuống, sau đó Tư Mã Tĩnh vén rèm bước từ ngoài vào thì thấy Sở Ngọc Lang đang khép hờ mắt tựa vào đầu giường, có thể thấy được nét mệt mỏi giữa hai hàng lông mày.
Nghe động tĩnh, tức thì nàng ngước mắt nhìn sang rồi cất giọng hơi khàn: “Điện hạ?”
Tư Mã Tĩnh đi qua, ngồi xuống bên giường rồi nhíu mày nhìn nàng: “Sự việc lần này Cô sẽ không so đo. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3485016/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.