Tư Mã Tĩnh đi ra phía trước, nhíu mày hỏi: “Sao nàng ra đây?” 
“Điện hạ.” Sở Ngọc Lang đi qua, mím môi cười: “Ở doanh trướng quá không thú vị nên đi ra ngoài, thuận tiện tìm điện hạ.” 
“Nếu cô còn có việc thì nàng định chờ mãi ở đây à?” 
Rốt cuộc là chỉ tùy tiện ra ngoài hay…Là vì chuyện khác? 
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, muốn nhìn ra cảm xúc khác trên khuôn mặt tươi cười của nàng. 
Nhưng mà không có! Nàng vừa không giống có chuyện muốn nói với hắn cũng không giống mang ác ý, vừa không có bất kỳ áy náy chột dạ gì. 
Nếu không phải biết nàng là dạng người gì, Tư Mã Tĩnh gần như sẽ hoài nghi tin tức ám vệ lấy được có phải thật không, có lẽ trong này còn có hiểu lầm gì thì sao? 
“Điện hạ không bằng đi với ta một lúc nhé?” Sở Ngọc Lang ôn hòa nói. 
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, hỏi: “Lang Nhi muốn đi đâu?” 
“Có phải Vân Phi bị buộc ở chuồng ngựa phía Tây không?” Sở Ngọc Lang chớp chớp mắt: “Không cưỡi ngựa, chỉ là vất vả lắm mới ra ngoài một lần, muốn xem nó được không?” 
Phía Tây à. 
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, ý cười bên môi đã bị gió thổi lạnh đi. 
Hắn nói: “Được.” 
Hai người sóng vai mà đi. Dáng người nam tử cao dài, dáng người nữ tử yểu điệu. Nam tử mặc đồ võ màu đỏ, thân khoác kim giáp màu bạc. Nữ tử mặc đồ cưỡi ngựa màu tím, dáng người thon dài sạch sẽ uyển chuyển. 
Nhìn xa xa thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3465352/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.