Có một người đứng phía trước cửa sổ, ngọc quan vấn tóc, tay áo rộng màu xanh nhạt in hoa văn chìm hình đám mây, hắn đứng ở nơi đó mang theo quý khí kiêu căng trời sinh.
Hắn khẽ hếch cằm, một đôi mắt phượng mang theo ánh sáng cao ngạo trước sau như một.
“Thần nữ tham kiến Thái Tử điện hạ.”
Sở Ngọc Lang búi mái tóc đen lên một nửa, cổ thon dài hơi cúi, có phần yếu ớt.
Một cây trâm mẫu đơn màu trắng quấn lên mái tóc đen tôn lên quý khí vạn phần của nàng, váy ngang ngực đỏ thẫm kéo dài eo thon của nàng, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng.
Xinh đẹp loá mắt, rung động lòng người. Cả người đầy khí chất quý nữ, cũng chỉ có thế gia nhiều thế hệ trâm anh huân quý như Sở gia mới dạy dỗ ra được.
Nàng nhẹ nhàng thi lễ, khiến người ta nhìn mà không kiềm được muốn tiến lên đỡ.
Tư Mã Tĩnh luôn luôn biết dung mạo của nàng hơn người, hắn đã biết ở bữa tiệc sinh nhật Quý phi ngày đó. Chẳng qua khi đó vì việc Sở Nam, hắn không có thiện cảm gì với nàng.
Hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tùy ý nói: “Đứng lên đi, cô luôn luôn không thèm để ý mấy nghi thức xã giao này.”
“Tạ điện hạ.” Sở Ngọc Lang đứng lên.
Trong một góc phòng đứng mười mấy thị vệ mặc giáp vàng đen, còn có mấy nam nhân mặc đồ đỏ, nhìn hẳn là thái giám.
Sở Ngọc Lang không biết hôm nay Thái Tử đột nhiên tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/3370082/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.